Lý Vô Thường xoa xoa ngón tay, nghĩa chánh ngôn từ nói:
- Phải thêm tiền!
- ...
Thịnh Hiển suýt chút thổ huyết.
Nói hồi lâu, thì ra còn muốn lừa tiền mình, khẩu vị người này cũng quá lớn a!!
- Cái này...
Địa thế còn mạnh hơn người, huống chi Thái Ất thần thuật đã cho hắn, xem bộ dạng Lý Vô Thường, căn bản cũng không có dự định nhả ra.
Dưới loại tình huống này, Thịnh Hiển cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Thịnh Hiển nặn ra nụ cười gượng:
- Lý Thái Tổ nói có đạo lý.
...
Sau nửa canh giờ.
Cửa lớn của bí địa 'ầm ầm' mở ra.
Thịnh Hiển nhanh bước ra ngoài:
- Lý lão tổ dừng chân a!
Tuy trên mặt còn treo móc nụ cười, nhưng nụ cười này thoạt nhìn lại hết sức cứng ngắc và miễn cưỡng.
Lý Đạo Duyên canh giữ ở bên ngoài vừa định chào hỏi, đối phương không quay đầu lại trực tiếp bỏ đi.
Lý Vô Thường dựa vào khung cửa, căn bản không có ý định tiễn khách, cười híp mắt nói:
- Thái Tổ có thời gian tới chơi nữa a!
- ...
Thịnh Hiển suýt chút lảo đảo.
- Còn chơi?
- Trở lại ngay cả quần lót cũng bị mất!
Lý Vô Thường nhìn bóng lưng Thịnh Hiển rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên, cả người thoạt nhìn rất sảng khoái.
Lý Đạo Duyên nháy mắt một cái, dò hỏi:
- Lão tổ, hình như tâm tình của ngươi rất tốt?
- Không sai, quả thực cực kỳ tuyệt vời.
Lý Vô Thường cười híp mắt nói:
- Mỗi ngày bị người lừa đảo, lão phu rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được cảm giác gạt người khác, một chữ thôi, thoải mái!
Lần này Thịnh Hiển thật sự tổn thất nặng.
Chỉ một bản Thái Ất thần thuật kia cũng có thể nói là của quý Vô Thượng, càng chưa nói những thứ thiên tài địa bảo khác.
Cái này có thể giải quyết vấn đề lớn của Lý Vô Thường.
Đó chính là nghèo.
Năm đó hắn bị Lãnh Vô Yên truy sát, ước chừng bị chặt phá hư mười mấy món thánh bảo.
Sau lại lại bị Dịch Thanh Lam đánh trọng thương, vì chữa trị đạo cơ hư hại, của cải bị hao tổn không còn một mảnh.
Lại còn nhiều năm như vậy không đi ra ngoài, không biết bỏ lỡ bao nhiêu cơ duyên.
Dùng một nghèo hai trắng để hình dung cũng không quá đáng.
Cho nên lúc ban đầu Lý Nhiên nghĩ hết trăm phương nghìn kế nhưng cũng không có mò được thứ tốt gì, cũng không phải là bởi vì hắn keo kiệt, mà là thực sự nghèo rớt dái a!
Mà lần này Thịnh Hiển đến, xác thực để hắn hung hăng mò một khoản!
- Vốn tưởng rằng Vô Thượng hoàng là tới bới móc, không ngờ là tới giúp đỡ người nghèo?
- Thư thái!
Trên mặt Lý Vô Thường vui mừng dạt dào.
Hắn rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Lý Nhiên.
- Lừa đảo?
Lý Đạo Duyên có chút mơ hồ, lên tiếng dò hỏi:
- Lão tổ, vừa rồi lão giả kia đến cùng là thân phận gì?
Lý Vô Thường nói:
- Lão phu coi như không nói ngươi cũng có thể đoán được? Có thể đơn giản tiến nhập bí địa, lại dám mặc áo Long Bào trên người. Còn ai vào đây?
Lý Đạo Duyên nuốt một ngụm nước bọt, không thể tin nói: - Sẽ không thật là vị kia...
Lý Vô Thường gật đầu nói:
- Hắn là Thịnh tộc Thái Tổ Thịnh Hiển, ngươi cũng có thể gọi hắn là Vô Thượng hoàng.
- Quả nhiên là hắn!
Hai mắt Lý Đạo Duyên trợn tròn xoe.
Kỳ thực lần đầu tiên nhìn thấy lão giả kia, trong lòng hắn đã có suy đoán, chỉ là thực sự không thể tin được mà thôi.
Có thể lặng yên không tiếng động tiến nhập bí địa hiển nhiên là vị cường giả cấp Đế, huống chi lại ở Đế Đô Vô Ương, còn người mặc Long Bào kim sắc!
Tổng hợp những tin tức này, thân phận đã rõ ràng.
- Hắn vẫn còn sống?!
Lý Đạo Duyên nhịn không được thét lên kinh hãi.
Thánh Hoàng Thịnh Hiển trong truyền thuyết khai triều thế mà vẫn còn sống đến nay?
Nếu như truyền đi tin tức kinh người này, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn!
Lý Vô Thường bĩu môi nói:
- Tuy còn sống nhưng cũng sắp chết rồi.
Sự sợ hãi cùng cực đối với sinh tử, dù cho cấp Đế cũng không thoát được.
Muốn chống lại sinh tử luân hồi đương nhiên phải trả một cái giá không tầm thường.
Cô độc chỉ là một cái giá bé nhỏ nhất không đáng kể trong số đó.
Trải qua hắc ám khá dài như vậy, đạo cơ của Thịnh Hiển sớm đã bị hư vô ăn mòn, tuy thực lực vẫn còn tồn tại nhưng thọ nguyên đã bị tiêu hao nghiêm trọng.
Hiện nay, chỉ dựa vào một ngụm đạo khí lơ lửng.. còn còn có thể chống bao lâu, cũng chỉ có thể xem tạo hóa. Nhưng càng như vậy lại càng không thể khinh thường. Hiện tại Thịnh Hiển ngoại trừ Thịnh tộc giang sơn đã không có gì để mất. Nếu như cùng đường, chó cùng rứt giậu, sợ rằng không chỉ là Lý Vô Thường, toàn bộ Lý gia phải gặp họa theo! Lúc này, Lý Đạo Duyên phục hồi tinh thần lại, khó nhọc nói:
- Vì vậy lão tổ mới vừa nói lừa đảo chính là lừa Thịnh tộc Vô Thượng hoàng?!
- Không sai.
Lý Vô Thường cười híp mắt nói:
- Dù sao cũng là hắn chủ động đưa tới cửa, ngu sao mà không đập nha.
- ...
Da đầu Lý Đạo Duyên có chút tê dại.
Đây chính là Thịnh Hiển a!
Là Đại Năng siêu cấp quét ngang giang sơn chín vạn dặm trong truyền thuyết!
Lá gan của lão tổ này cũng quá lớn chứ?
- Lão tổ, ngươi không sợ đối phương trả thù sao? Lý Đạo Duyên khẩn trương nói.
- Diễn trò còn phải làm nguyên bộ, nếu thu đồ đạc cũng không thể có lệ, tối thiểu mặt mũi còn phải không có trở ngại.