Lý Vô Thường xoa cằm, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm:
- Chút nữa dùng danh nghĩa của ngươi đưa thư cho U La Điện. Còn Lý Nhiên có đáp ứng hay không cũng không có quan hệ gì với ta.
Lý Nhiên ngày ngày muốn chiếm tiện nghi của hắn, lúc này hắn trực tiếp trở tay hao một túm lông dê, trong lòng không hề có cảm giác tội lỗi.
Dù sao tiểu tử kia có ba Nữ Đế bảo hộ, căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn.
- Hả?
Lý Đạo Duyên không hiểu nói:
- Tại sao là dùng danh nghĩa của ta?
Lý Vô Thường hùng hồn nói:
- Bởi vì lão phu sợ chết! Lỡ chọc phải Lãnh Vô Yên đi qua chém ta làm sao bây giờ?
- ...
Vẻ mặt Lý Đạo Duyên cứng ngắc, khóe miệng co quắp một cái.
Ngươi sợ chết, lão tử sẽ không sợ chết à?
- Yên tâm, ngươi là cha ruột Lý Nhiên, Lãnh ma nữ sẽ không dễ dàng ra tay với ngươi. Lý Vô Thường an ủi.
- Còn ngươi là thân tổ tông của Lý Nhiên đấy thôi!
Lý Đạo Duyên trong lòng rống giận.
Trước đây sao hắn không phát hiện, lão tổ này mặt dầy như vậy.
- Được rồi, ngươi đi làm việc trước đi, chuyện của Thịnh tộc tạm thời không cần lo lắng. Lý Vô Thường nói.
Hôm nay thái độ của tThịnh Hiển đã nói rõ toàn bộ.
Chí ít trong thời gian ngắn, Thịnh tộc hẳn sẽ không ra tay với Lý gia.
Ở một mức độ nào đó, đây là hưởng ké hào quang của Lãnh Vô Yên...
- Vâng.
Tuy trong lòng Lý Đạo Duyên phiền muộn nhưng vẫn cung kính bái một cái, xoay người rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng đối phương biến mất, Lý Vô Thường vung tay áo một cái, một bản sách xưa cũ rơi trong tay.
Nhìn bốn chữ «Thái Ất thần thuật », trong mắt lóe lên ánh sáng mơ hồ.
- Dựa vào thiên tư của lão phu, muốn tìm hiểu thấu đáo Thái Ất thần thuật này chỉ là việc rất nhỏ mà thôi.
Lý Vô Thường nhếch miệng lên, nụ cười vô cùng tự tin.
Tuy tu vi của hắn không tính là cấp Đế cao cấp nhưng lại rất có nghiên cứu đối với thuật bói toán. Chuyện bấm ngón tay giống vậy có thể coi là tám chín phần mười.
Đương nhiên, chuyện đắc ý trong cuộc đời này cũng khiến hắn nhiều năm sắp bỏ mạng.
Năm đó vì truy cầu 'Nghệ thuật' hầu như đều đắc tội toàn bộ nữ tu Hạo Thổ, nếu không có cái này một tay tuyệt hoạt gặp dữ hóa lành, sợ rằng chống đỡ không đến chứng Đế đã chết tươi.
Cho nên hắn đối với lần này cực kỳ tự tin.
Lý Vô Thường chắp tay sau lưng, nghênh ngang đi vào bí địa.
Phía sau đại môn Đãng Ma Thạch ầm ầm đóng lại.
Sau mười canh giờ.
Đầu tóc Lý Vô Thường rối tung, hai mắt vô thần, trước mặt bày ra một bản cổ tịch đang mở.
- Quá khó khăn, bản này thực sự quá khó khăn! Lão tử...Căn bản nhìn không hiểu a!
Hắn bứt tóc, vô lực ngửa mặt lên trời thở dài.
Hắn đều biết chữ trong bản cổ tịch, nhưng tổ hợp lại với nhau thì không có cách lý giải.
Trách không được Thịnh Hiển hào phóng như vậy...
Lão hồ ly này!
...
Vô Ương hoàng cung.
Tử Huy các.
Hai nam nhân ngồi đối diện nhau.
Thịnh Diệp nhìn Thịnh Hiển, hơi lưỡng lự hỏi:
- Lão tổ, ngươi thực sự đưa Thái Ất thần thuật cho Lý Vô Thường rồi hả?
- Tặng.
Thịnh Hiển gật đầu.
Thịnh Diệp cau mày nói:
- Đây chính là thần thuật có thể bói toán đại đạo, người lại dễ dàng cho như vậy.
Thịnh Hiển nâng chung trà lên, thổi thổi hơi nước bốc lên:
- Yên tâm đi, Thái Ất thần thuật tối tăm khó hiểu, ngoại trừ
bản cổ tịch kia còn phải phối hợp một quyển chú giải khác mới được.
- Nếu như không có chú giải, chỉ dựa vào đầu óc của Lý Vô Thường, căn bản không thể hiểu thấu đáo ảo diệu trong đó.
- Thật coi lão phu là đồ ngốc?!
Tử Huy các.
Vẻ mặt Thịnh Hiển khó chịu.
Ý đồ của Lý Vô Thường quá rõ ràng.
Không phải là thấy hắn ngốc lại nhiều tiền, còn thêm Thịnh tộc gặp biến cố, muốn hung hăng ngốn một khoản sao?
Mà hắn trước đây làm sao có khả năng không chuẩn bị?
- Thái Ất thần thuật chính là kinh điển bói toán đạo Vô Thượng, nội dung trong đó không chỉ liên quan đến con người mà còn bao gồm thiên mệnh và đại đạo, nếu có thể hiểu thấu đáo toàn bộ thì đủ để Chứng Đạo phi thăng!
- Nhưng cũng vì vậy nên trình độ tối tăm khó khăn, không phải công pháp tu hành nào có thể so sánh được.
- Năm đó lão phu nhờ vào chú giải của tiền nhân cũng chỉ hiểu thấu đáo một phần nhỏ mà thôi nhưng có thể tính ra thiên mệnh mấy trăm năm sau!
- Bây giờ Lý Vô Thường chỉ lấy được nguyên bản, có thể nhìn hiểu hay không là chuyện khác nữa!
Nụ cười của Thịnh Hiển lạnh lùng.
Tính kế đối phương một tay mà đối phương còn không tìm ra chỗ sơ hở.
Dù sao đó là Thái Ất thần thuật chân chính, không cách nào sao chép Thượng Cổ nguyên bản!
Đồ đạc là đồ tốt, có thể chính ngươi xem không hiểu cũng không thể trách người khác chứ ?
- Dựa theo mức độ Long khóa buông lỏng hiện giờ, không bao lâu thịnh thế sẽ tới. Nếu chúng ta có thể thu thập Long Khí, ổn định giang sơn, Lý Vô Thường còn có thể trốn khỏi lòng bàn tay lão phu?
- Chừng ấy thời gian, căn bản không đủ để tìm hiểu cái gì, đến lúc đó tự nhiên phải trải lại thần thuật như cũ!
Đây là dương mưu quang minh chánh đại.
Nghe thế, Thịnh Diệp mới lộ ra một nụ cười, thở dài nói:
- Không hổ là Thái Tổ, quả thật là giỏi bày mưu!
- Chỉ là trò trẻ con mà thôi.