Ba người cùng nhau chơi cờ, ôm nhau ngủ chung một chỗ, còn có lấy hết dũng khí hôn...Ký ức chân thật như vậy, nhưng bây giờ có chút cảm giác mơ hồ.
- Tỷ tỷ, từ khi nào thì ngươi bắt đầu thích Lý Thánh Tử?
Thịnh Tri Hạ đột nhiên lên tiếng hỏi.
- À?!
Thịnh An Ức trong nháy mắt đỏ mặt vội vàng khoát tay nói: - Ta không có, ta chỉ coi hắn là bằng hữu...
- Xí, tỷ tỷ là đang dối gạt ta, hay là đang lừa gạt mình?
Thịnh Tri Hạ hừ hừ nói:
- Chẳng lẽ ngươi sẽ chủ động đi làm thân với bạn nam giới sao?
- ...
Thịnh An Ức suýt chút cắn phải đầu lưỡi, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngày đó ngươi cũng thấy?
Ngọc Giao Các.
Thịnh An Ức cúi thấp xuống vuốt tay, mặt có chút đỏ lên.
Lần trước Lý Nhiên trở lại Vô Ương Thành được hai người mời tới hoàng cung ở tạm mấy ngày, trong đó phát sinh đủ loại sự tình làm cho các nàng đều biết tâm ý của mình.
Trước khi đi lúc chia tay, các nàng lấy dũng khí hôn trên mặt Lý Nhiên một cái.
Lúc đó Thịnh Tri Hạ động miệng trước, sau khi hôn xong liền chạy mất.
Chỉ còn lại có hai người Thịnh An Ức và Lý Nhiên, nàng cũng có chút nôn nóng bèn theo hôn một cái...
Vốn tưởng rằng không ai biết hành động của mình, không ngờ muội muội lại thấy rất rõ ràng.
Thịnh Tri Hạ khoanh tay, nũng nịu nhẹ nói:
- Tỷ tỷ thật là, ta biết ngươi sẽ không kềm chế được, thật sự cho rằng ta là bởi vì xấu hổ mới chạy mất sao?
Thịnh An Ức nhất thời bừng tỉnh:
- Thì ra là ngươi cố ý, muốn xem chuyện cười của ta!
Không ngờ Tri Hạ cố ý bỏ đi là muốn câu cá chấp pháp!
Thịnh Tri Hạ lắc đầu:
- Dựa vào cái gì tỷ tỷ có thể xem ta, ta không thể xem tỷ tỷ? Hơn nữa, nếu như tỷ tỷ không động tâm, căn bản cũng sẽ không làm động tác này chứ?
- ...
Thịnh An Ức bưng mặt.
Muội muội này thực sự là quá bất hợp lí!
Lúc trước vì cái gọi là công bằng, không phải là muốn dùng ảnh lưu niệm thạch lưu lại hình bóng của nàng giao cho Lý Nhiên...
Nếu không phải như thế, quan hệ của bọn họ cũng sẽ không thay đổi nhanh như vậy.
Thịnh Tri Hạ đánh giá Thịnh An Ức, tò mò hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu. Ngươi đến cùng... Là từ khi nào thì bắt đầu thích Lý Thánh Tử?
- Ta...
Thịnh An Ức còn không muốn thừa nhận, nhưng việc đã đến nước này, bất kỳ lời nói nào đều lộ vẻ bất lực.
Nàng do dự một lát, cúi đầu thấp xuống, tựa như nhận mệnh nói ra:
- Ta cũng không biết, có thể chính là lúc phụ hoàng khởi động cung miếu, chiêu cáo thiên hạ?
Vốn dĩ trong nhận biết của nàng, phía sau cái tên 'Lý Nhiên' này, đại biểu cho ma đạo thâm độc sắc bén.
Ma đạo coi mạng người như cỏ rác, có thể có ai tốt đâu?
Điều này làm cho Thịnh An Ức có ấn tượng không tốt với hắn.
Thế nhưng ở miếu trong cung, ký ức mà Dịch Thanh Lam biểu hiện ra triệt để lật đổ nhận thức của nàng.
Cảnh tượng chặn lại thú triều kia, đến nay nghĩ lại vẫn cảm thấy chấn động.
Thì ra ma đạo cũng có anh hùng!
Hơn nữa người kia tu vi cường hãn, bức lui bầy yêu dũng mãnh khiến cho tim nàng đập rộn lên, trong lòng chôn xuống một hạt giống nhỏ.
- Vốn dĩ ta chỉ rất hiếu kỳ, là tuýp đàn ông như thế nào mới có thể khiến ngươi không thiết ăn uống.
Thịnh An Ức thấp giọng nói:
- Không ngờ tiếp xúc một đoạn thời gian, ngay cả mình cũng rơi vào...
Nói xong đầu rũ xuống thấp hơn, mặt đỏ như gấc chín.
Tuy quan hệ của hai nàng rất tốt, thế nhưng đích thân trước mặt muội muội thừa nhận tình cảm của mình vẫn khiến nàng hơi xấu hổ.
Huống chi hai người còn cùng thích một nam nhân...
Thịnh Tri Hạ nắm bắt cằm bóng loáng, vẻ mặt hứng thú nói: - Cung miếu ? Khi đó các ngươi thật giống như chỉ gặp qua một lần, tình cảm của tỷ tỷ không khỏi tới cũng quá bất ngờ?
- ...
Thịnh An Ức che mặt cười:
- Đừng nói nữa...
Thịnh Tri Hạ hiển nhiên không có dự định im miệng, bát quái nói:
- Vậy Lý thánh tử là mối tình đầu của tỷ tỷ đúng không?
- Ngươi cứ nói đi?! Thịnh An Ức tức giận liếc mắt trừng đối phương. Tuy nàng là tỷ tỷ Thịnh Tri Hạ, thế nhưng tính cách xưa nay nhã nhặn lịch sự, không thích xuất đầu lộ diện, trên cơ bản vẫn luôn đợi ở trong hoàng thành.
Đối với loại chuyện yêu đương như vậy, ngay cả chút khái niệm cũng không có....
- Làm sao ta biết chứ?
Thịnh Tri Hạ nhún nhún vai:
- Trước đây tỷ tỷ còn dạy ta yêu đương như thế nào, trông dáng vẻ như rất có kinh nghiệm dáng vẻ nha.
- Đồ khỉ nhà ngươi!
Thịnh An Ức thực sự không chịu nổi, trực tiếp đứng dậy nhào qua đối phương.
Hai người chơi đùa lăn lộn, cung trang hoa lệ bị đè ra nếp uốn, trong làn váy đong đưa còn có thể thấy da thịt tuyết trắng nhẵn mịn.
Cả phòng đều tràn ngập thanh hương nhàn nhạt.
Sau một nén nhang.
Hai người chơi đùa mệt mỏi ngồi phịch trên giường, lồng ngực dồn dập phập phòng.
Chân nhỏ mảnh khảnh gác một chỗ, đôi mắt sáng nhìn nóc bằng kim điêu ngọc thế, cũng không biết nghĩ tới điều gì. Ánh mắt có chút mờ mịt.
Một lát sau, Thịnh Tri Hạ đột nhiên nghiêng đầu lên tiếng nói:
- Tỷ tỷ, kỳ thực ta không để ý.
- Hả?
Thịnh An Ức sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp.