Thịnh Tri Hạ nhìn gò má của nàng, nghiêm túc gằn từng chữ:
- Ta nói, ta không ngại chia Lý Thánh Tử cho ngươi phân nửa.
- Phân, chia cho ta phân nửa?
Trái tim Thịnh An Ức bỗng nhiên nhảy lên, trong nháy mắt cổ đỏ bừng, lắp bắp nói:
Cái này cũng có thể phân?
Thịnh Tri Hạ nhún nhún vai:
- Ta cũng không nói bậy. Ngược lại ta nghĩ rõ, ta cũng không muốn rời bỏ Lý Thánh Tử, cũng không thể xa tỷ tỷ, vì vậy đây cũng là biện pháp giải quyết duy nhất?
- ...
Thịnh An Ức bưng mặt...
Muội muội của mình, não mạch thật đúng là kinh người a!
- Ta có thể sao... Trong lòng hình như có chút chờ mong?
Hai gò má Thịnh An Ức nóng hổi, trong mắt hình như có sóng gợn lăn tăn.
- Phi phi phi, ta đang suy nghĩ gì đấy!
Nàng phục hồi tinh thần lại, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng với thân phận của hai người, loại chuyện như vậy nếu như truyền đi, sợ rằng toàn bộ Thịnh tộc đều sẽ trở thành trò cười của người trong thiên hạ!
Dù sao thân phận của hai người ở nơi này đâu phải để trang trí.
Các nàng có thể không để bụng, nhưng Thịnh Diệp biết được sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ đến thủ đoạn của phụ hoàng, Thịnh An Ức có chút tê cả da đầu.
- Lỡ liên lụy đến Lý Thánh Tử làm sao bây giờ?
Nàng nhẹ khẽ cắn môi, vẻ mặt có chút do dự.
Lúc này, chỉ nghe Thịnh Tri Hạ nhỏ giọng thì thầm:
- Có điều suy nghĩ kỹ một chút, nữ nhân của Lý Thánh Tử dường như thật nhiều. Tự ta cũng không chiếm được phân nửa, lại chia cho tỷ tỷ không phải càng nhỏ hơn sao?
- ...
Thịnh An Ức đỏ mặt lắc đầu.
Trong đầu nha đầu này nghĩ cái gì vậy?
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên, một hồi tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, tiếp theo tiếng cung nữ truyền đến:
- Khởi bẩm hai vị công chúa điện hạ, bệ hạ có việc triệu kiến.
- Bệ hạ triệu kiến?
Hai người nghe vậy sửng sốt.
Thịnh An Ức lấy lại tinh thần trước, lên tiếng hỏi:
- Bệ hạ có nói vì sao triệu kiến không?
Cung nữ lắc đầu:
- Nô tỳ không biết, chỉ nói là bảo nhị vị công chúa mau mau đến Tử Huy các.
- Vội vã như vậy?
Chân mày Thịnh An Ức nhíu sâu hơn.
Thực sự là sợ cái gì thì cái đó tới... Chẳng lẽ phụ hoàng nghe được nội dung các nàng nói chuyện?
Nếu quả thật là như vậy thì nguy rồi!
- Được, bổn cung đã biết.
...
Tử Huy các.
- Phụ hoàng.
Hai vị công chúa mặc cung trang Giao Long và Tường Vân, thành thực đi đến, cung kính cúc cung chắp tay thi lễ:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.
- Đứng lên đi.
Thịnh Diệp ngồi ngay ngắn trên đài cao, ánh mắt nhìn xuống không rõ biểu tình.
Bầu không khí trầm thấp.
Hai người liếc nhau, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Thịnh An Ức thận trọng hỏi:
- Phụ hoàng vội vã triệu kiến nhi thần như vậy không biết là vì chuyện gì?
Nàng lo lắng siết chặt ngón tay dưới tay áo bào.
- Khụ khụ, cũng chẳng có gì.
Thịnh Diệp hắng giọng một cái, dò hỏi:
- Vậy... Các ngươi biết viết thư tình không?
- Gì cơ?!
- Thư tình?!
Hai vị công chúa đồng thanh kinh hô thành tiếng.
Vốn tưởng rằng Thịnh Diệp sẽ chỉ trích các nàng, không ngờ lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy.
Điều này làm cho các nàng nhất thời có chút mê muội.
Thịnh Tri Hạ phục hồi tinh thần lại, có chút không hiểu hỏi: - Phụ hoàng, ý của ngài là sao?
Thịnh Diệp hiện lên vẻ lúng túng trên mặt, nói:
- Không có gì, chính là cần các ngươi viết một phong thư tình mà thôi, chuyện này với các ngươi mà nói hẳn là không khó khăn gì chứ?
- ...
Hai người liếc nhau, trên nét mặt vẻ khó hiểu càng sâu.
Cái này cũng không giống như là vấn đề phụ hoàng sẽ nói a!
Thịnh An Ức sắp xếp lời nói một chút, thận trọng hỏi:
- Nhi thần muốn biết, thư tình này là viết cho người nào?
Thịnh Tri Hạ cũng tò mò nhìn về phía Thịnh Diệp.
Thịnh Diệp lắc đầu:
- Còn có thể là ai? Đương nhiên là Lý Nhiên. Các ngươi không phải đều rất thích hắn sao?
- Lý, Lý Nhiên?!
Hai người suýt chút cắn phải đầu lưỡi, sau đó trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Xem ra thực sự bị phụ hoàng phát hiện!
Chẳng lẽ mới vừa rồi là chính thoại nói ngược, cố ý cảnh cáo các nàng ?
Thịnh An Ức thay đổi tâm tư thật nhanh, chắp tay nói:
- Phụ hoàng, Nhi thần...
Lời còn chưa nói hết đã bị Thịnh Diệp giơ tay lên cắt đứt, - Không cần phải gấp gáp biện giải. Trẫm không phải người mù, rất nhiều chuyện đều thấy trong mắt. Rốt cuộc là có phải như vậy hay không, trong lòng các ngươi hẳn là rõ ràng hơn trẫm.
- Cái này...
Hai người nghe vậy cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Toàn bộ Tử Huy các đều yên tĩnh lại.
Thịnh Diệp thấy thế, trong lòng âm thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc:
- Được rồi, các ngươi không cần để ý suy nghĩ kia. Hôm nay trẫm gọi các ngươi tới cũng không có ý trách cứ các ngươi.
- Trẫm chỉ có một việc yêu cầu các ngươi đi làm, đó là viết một phong thư tình cho Lý Nhiên.
Hai người ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy mê hoặc
Thịnh Tri Hạ hỏi dò:
- Thật sự muốn viết thư tình?
Thịnh Diệp gật đầu:
- Đương nhiên là viết thật, hơn nữa hai người các ngươi đều phải viết. Viết càng tình thâm ý trọng càng tốt, phải biểu đạt đầy đủ tình cảm thương nhớ của các ngươi.