Nhưng bây giờ xem ra, hắn tốt như vậy ngược lại hình như có tác dụng phụ...
Thấy hắn trầm mặc không nói, con ngươi Thẩm Thấm có chút ảm đạm, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi đại nhân, là ta đường đột. Ta... đi xuống trước.
Nàng che giấu kỹ vẻ mặt mất mát, cố nặn một nụ cười, sau đó chuẩn bị xoay người bỏ đi.
Kết quả còn chưa đi được hai bước, trước mắt trời đất quay cuồng, cả người rơi vào vòng tay ấm áp.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Nhiên đang cười híp mắt nhìn nàng.
- Thánh Tử đại nhân?
Lý Nhiên cười nói:
- Sao hả, tức giận à?
Thẩm Thấm quay đầu qua, thấp giọng nói:
- Đại nhân chê cười rồi, A Thấm chỉ là hạ nhân mà thôi, nào có tư cách tức giận với ngài?
Lời tuy như vậy nhưng không giấu được u oán trong giọng nói.
- ...
Lý Nhiên lắc đầu.
Quả nhiên, nữ hài tử đều là nói một đằng nghĩ một nẻo.
Hắn giải thích:
- Được rồi, sao ta không nhìn ra được? Ta không có ý tứ gì khác... Chỉ là vừa rồi không phản ứng kịp mà thôi.
Thẩm Thấm trầm mặc một lát, nói:
- Thánh Tử đại nhân, còn nhớ được ta từng nói gì với ngài không?
- Ặc.
Lý Nhiên sờ mũi một cái nói:
- Chúng ta nói chuyện với nhau nhiều lắm, ngươi chỉ cụ thể câu nào?
Thẩm Thấm nói:
- Ta từng nói với ngài, ta không hiểu đạo tâm gì cả, cũng chưa từng nghĩ tới muốn chứng đạo bất hủ. Chỉ cần có thể giúp Thánh Tử đại nhân tăng dù chỉ một tia tu vi, cũng đã là toàn bộ ý nghĩa tu hành của ta.
- Thể chất và công pháp của ta đều là ngài cho, Linh Tủy này đương nhiên cũng nên thuộc về ngài... Nếu như ngài không muốn. Vậy giữ lại nó cũng không có ý nghĩa gì.
Giọng nàng không phải lớn nhưng ngữ khí lại hết sức kiên định.
Ý nghĩ này từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Khá lắm, ngươi đây cũng là thấy chết không sờn đi? Hơn nữa, ai nói với ngươi ta không cần?
- Hả?
Thẩm Thấm sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nói:
- Ngài nói sao?
Lý Nhiên xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: - Ngươi chỉ nhớ rõ mình từng nói cái gì, còn lời ta nói với ngươi đều quên rồi sao?
- Ngài nói là... Thẩm Thấm nhất thời không phản ứng kịp.
- Lúc đó ở trên Long Liễn, ta đã nói với ngươi, ta không thể rời bỏ ngươi, trong cuộc sống của ta cũng không thể không có ngươi.
- Nếu như nói như vậy ngươi còn không thể hiểu được, ta sẽ nói thẳng thắn hơn...
Lý Nhiên ôm eo nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói:
- Thẩm Thấm, ta rất thích ngươi, ngươi không phải là hạ nhân mà là người trong lòng của ta.
Thẩm Thấm là cô nương tốt, đồng thời cũng là một cô nương xinh đẹp. Nhu thuận, hiểu chuyện, tính tình dịu dàng, tướng mạo đẹp đẽ... Trong tất cả nữ nhân xuất hiện bên cạnh hắn, Thẩm Thấm có lẽ không phải người ưu tú nhất, nhưng tuyệt đối là nhất 'Hiền thê lương mẫu'.
Nàng xứng đáng được yêu thích.
- Yêu thích ta?!
Trái tim Thẩm Thấm giống như trật nhịp, sau đó đập thình thịch, gò má nhanh chóng đỏ bừng, sáng lạn mê người như ráng chiều cuối chân trời.
- Thánh Tử đại nhân nói, ta là người trong lòng của hắn?
Đầu mơ hồ giống như uống một ấm lớn tiên nhưỡng, không rõ ngày đêm.
Nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, Lý Nhiên sẽ nói với nàng những lời như vậy.
Tuy trước đây cũng biết tâm ý Lý Nhiên, nhưng loại thổ lộ tình cảm trắng trợn như vậy, đối với nàng mà nói lực sát thương vẫn là quá lớn.
Thẩm Thấm dường như mất đi toàn bộ khí lực, cả người yếu ớt dựa vào lòng Lý Nhiên.
Trong lòng có đủ loại cảm xúc hỗn hợp nhảy nhót và ấm áp không ngừng lan tràn.
Tuy hai người đều không nói gì, nhưng trong không khí lại tràn đầy ấm áp và kiều diễm.
Một lúc lâu qua đi, Thẩm Thấm dần dần khôi phục tâm trí, nhưng màu đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan.
- Thánh Tử đại nhân...
Nàng ngập ngừng lên tiếng.
- Ừm?
Lý Nhiên cúi đầu nhìn nàng:
- Làm sao vậy?
Thẩm Thấm mấp máy môi, đỏ mặt thấp giọng nói:
- Nếu vậy, vậy ngài, vậy ngài vì sao vẫn không cần Linh Tủy của ta?
- ...
Lý Nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi trực tiếp như vậy, cũng đỏ mặt lên.
Nhìn dáng vẻ hắn lúng túng, Thẩm Thấm lúc này mới phản ứng được, vội vàng xua tay nói:
- Ta, ta không phải ý đó, ta chỉ là không hiểu...
- Khụ.
Lý Nhiên hắng giọng nói:
- Không phải ta không muốn, mà là không thể muốn ở chỗ này.
- Sao?
Thẩm Thấm ngây ngẩn cả người:
- Thánh Tử đại nhân nói vậy là có ý gì?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Đừng quên, chúng ta đang ở Huyền Linh sơn, mọi cử động thoát không khỏi ánh mắt sư phụ. Nếu bị nàng phát hiện ngươi và ta... Hậu quả khó mà lường được a!
Hắn nói thật.
Đây cũng là chuyện hiện tại hắn băn khoăn nhất.
Dựa vào nhãn lực của Lãnh Vô Yên, liếc mắt là có thể nhìn ra trạng thái của Thẩm Thấm, nếu nàng biết chuyện gì xảy ra giữa hai người...
Nhớ tới dáng vẻ ghen tuông của sư tôn ăn, sau lưng Lý Nhiên có chút rùng mình.
Cho dù Lãnh Vô Yên không so đo, các trưởng lão trong tông môn cũng không phải người mù.
Thẩm Thấm vẫn ở bên cạnh hắn, trong lúc bất chợt Nguyên Âm tiêu tán, dùng chân cũng nghĩ ra là nguyên nhân gì.
Tông môn có lệnh cấm, Lý Nhiên ngược lại là một người độc thân, nhưng lỡ liên lụy đến Thẩm Thấm, thậm chí khiến nàng không được ở lại Huyền Linh sơn, chuyện kia có thể cũng không tốt lắm.