Dù sao Thẩm Thấm có thể chất đặc thù, trước khi tu vi đại thành, ngoại giới phiêu lưu đều rất lớn.
Vì thế không phải hắn không muốn, mà là không thể muốn trong tông môn.
Tối thiểu cũng phải chờ lệnh cấm xóa bỏ, hoặc là Thẩm Thấm có năng lực tự vệ mới được.
Thẩm Thấm có tâm tư sắc bén, đương nhiên nói qua đã thông suốt, rất nhanh hiểu được nỗi lo lắng của Lý Nhiên, trong lòng thả lỏng một hơi, mơ hồ còn có chút ngọt ngào.
- Thì ra Thánh Tử đại nhân không phải ghét bỏ ta mà là lo lắng cho ta...
Nàng si ngốc nhìn Lý Nhiên, trong mắt là nhu tình ngọt ngào đến tan không ra.
- Thánh Tử đại nhân, ta hiểu được. Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng tu luyện! Ngược lại cảnh giới của ta càng cao. Linh Tủy lại càng tốt cho ngươi, tương lai lấy cũng giống nhau.
- ...
Lý Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng:
- Được, ta biết rồi, vậy ngươi trước hết bảo quản thay ta a.
- Ừm ~
Tuy Thẩm Thấm xấu hổ nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Nhìn gò má góc cạnh của Lý Nhiên, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, gò má trở nên đỏ hơn.
Trù trừ một hồi lâu, mới có dũng khí nói ra:
- Kỳ thực... Ngoại trừ cho ngài Linh Tủy, ta còn học xong một ít phương thức khác...
Lý Nhiên sửng sốt:
- Sao???
- Ngươi nói cái gì?
Lý Nhiên nhất thời không phản ứng kịp.
Khuôn mặt bé nhỏ của Thẩm Thấm đỏ bừng, ngập ngừng nói:
- Lộc Hân Nhiên đã từng cho ta tập tranh kia, trong đó có rất nhiều...phương thức khác, trường hợp không tổn thất Linh Tủy, ta cũng có thể cùng Thánh Tử...
Nàng xấu hổ cúi đầu, câu nói kế tiếp lí nhí không nói ra miệng.
- ...
Lý Nhiên bưng mặt.
Giờ hắn mới hiểu được ý của đối phương.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Thấm e lệ, coi như da mặt của hắn có dày cũng không chống đỡ được.
Suy nghĩ kỹ một chút, Tần Như Yên dường như cũng đã nói lời tương tự, chẳng lẽ đây là đặc điểm chung của thể chất đặc thù.
Đây cũng quá...
Quá kích thích đi!
- Sao ngươi có thể nói ra những lời này?
Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, nghiêm trang nói:
- A Thấm, ta nhớ trước đây ngươi cũng không phải như vậy! Nhất định là Lộc Hân Nhiên làm hư ngươi, chút nữa ta sẽ trục xuất nàng khỏi sư môn!
- Thánh Tử đại nhân đừng nóng giận, ta chỉ... Chỉ là...
Nàng khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn, trên gương mặt tràn đầy xấu hổ.
Quả nhiên, quả nhiên là mình thật xấu xa!
- Khụ.
Lý Thánh Tử hắng giọng một cái, hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi?
- Sao?
Thẩm Thấm ngây ngẩn cả người, không hiểu nói:
- Thánh Tử đại nhân không phải nói như vậy không tốt sao?
Lý Nhiên lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Từ góc độ chịu trách nhiệm đối với ngươi, ta muốn xem rốt cuộc ngươi học xong chút gì, như vậy mới có thể đúng bệnh hốt thuốc... Đến đây, ngươi bắt đầu biểu diễn đi.
- ...
Thẩm Thấm bưng mặt.
Xem ra vẫn là Thánh Tử quen thuộc a...
Nhìn dáng vẻ Lý Nhiên cười híp mắt, hai gò má nàng đỏ rần, trái tim sắp sửa nhảy ra ngoài.
Ngón tay siết chặt làn váy, dùng sức hô hấp thật sâu, mới vừa lấy dũng khí, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng trầm đục.
Ầm!
Chỉ thấy cửa phòng bị một lực lớn đụng vỡ, một bóng trắng nhanh như tia chớp vọt vào, thân hình nhẹ nhàng lượn vòng trên không trung, sau đó chính xác rơi trên đầu Lý Nhiên.
Chính là quả trứng rồng chưa lớn hoàn toàn.
Tuy đầu nó vẫn còn trong vỏ trứng, thị lực chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng có thể cảm nhận được khí tức Lý Nhiên.
Gào!
Móng vuốt nhỏ của nó nắm tóc Lý Nhiên, hướng về phía Thẩm Thấm gào thét một tiếng đinh tai nhức óc.
Bộ dáng kia giống như đang công khai biểu thị chủ quyền.
Long Uy khó lường ở trong phòng tràn ngập ra làm cho sắc mặt Thẩm Thấm hơi trắng bệch.
Dù sao cảnh giới của nàng còn chưa đủ, hiện tại cũng chỉ có Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Thẩm Thấm run giọng, khẽ hỏi:
- Thánh Tử đại nhân, nó bị làm sao vậy?
Tuy nghe không hiểu tiếng rồng nhưng có thể cảm nhận được quả trứng bất mãn. Lý Nhiên cau mày, một tay kéo nó từ đầu xuống, tức giận nói:
- Ai cho ngươi tiến vào? Không biết vào phòng người khác phải gõ cửa trước? Cho mình là trứng thì có thể không cần lễ phép?
Bầu không khí tốt đẹp bị nó phá hủy, Lý Nhiên hiện tại vô cùng khó chịu. Trứng rồng:
- Ngao ngao ngao! (Ngươi ở đây làm chuyện xấu!)
Lý Nhiên:
- ...
Trứng rồng:
- Ngao ô ngao ô! (Đừng giải thích, ta cảm giác được!)
Lý Nhiên:
- ...
Trứng rồng:
- Hống hống hống ngao! (Cách xa sinh vật giống cái hạ tiện, nàng sẽ làm bẩn cao quý huyết mạch của ngươi!)
Lý Nhiên:
- ...
Hắn khóe miệng co quắp một cái:
- Hạ tiện, sinh vật giống cái?
- Ngao ~
Trứng rồng khoanh hay cánh tay nhỏ nung núc thịt, ra vẻ đắc ý 'Nhờ có ta ngăn cản đúng lúc, ngươi không cần cảm tạ ta'.
Lý Nhiên không nói gì.
Hắn lạnh nhạt cầm trứng rồng nhẹ nhàng ném lên trời cao.
Trứng rồng không phản ứng kịp, còn tưởng rằng Lý Nhiên đang đùa với nó nên cũng không phản kháng, ngay lúc gần rơi xuống đất trong nháy mắt bị một cước mạnh mẽ đá ra ngoài!
Ầm!
Bức tường kiên cố kèm trận pháp trực tiếp bị chọc một lỗ thủng to!
Trứng rồng giống như sao chổi xẹt qua phía chân trời, trong chớp mắt liền hóa thành sao biến mất.
Lý Nhiên vỗ tay một cái, lầu bầu nói:
- Mẹ nó, một cái tọa kỵ cỏn con còn quản nhiều chuyện...
- ...