Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 801 - Chương 801. Huyễn Cảnh? Thương Lam Vô Cực Nhục Nhã!

Chương 801. Huyễn cảnh? Thương Lam Vô Cực nhục nhã! Chương 801. Huyễn cảnh? Thương Lam Vô Cực nhục nhã!

Thế nhưng vừa rồi đột nhiên phúc chí tâm linh, giải tỏa Long Khí và lực tín ngưỡng hoàn toàn nên mới dùng được.

Chẳng biết tại sao, ở trong huyễn cảnh này Long Khí dường như mất đi gông cùm xiềng xích, trở thành linh lực sinh động.

Tử Khí vốn chỉ có thể bám vào bên ngoài thân, lúc này đã có thể thoát thân mà ra, hình thành Thần Long tím cực lớn. Mà lực tín ngưỡng cũng có một chút biến hóa.

Vừa rồi mặc dù Lý Nhiên có thể đụng tới đối phương, là vì lúc triệu hoán pháp tướng 'Long Tượng trạch' đã sáp nhập luồng lực tín ngưỡng vào trong đó.

Kết quả tự thân trực tiếp biến thành Tinh Thần cự nhân!

Nguyên bản tay trái bắt lấy Thần Long hình như khắc chế có nào đó đối với Long Tộc.

Lại thêm tác dụng đặc biệt của lực tín ngưỡng nên mới có thể bạt tai vang dội như vậy!

- Thoải mái!

Lý Nhiên nở nụ cười.

Trước đó con rồng đen rất có thể giả vờ, kết quả bị hắn đánh ôm đầu lủi như chuột, xác thực là xả được cơn giận!

Nhưng mảnh đất đỏ này... Thực sự là rất chân thật!

Phóng tầm mắt nhìn ra cả vùng quê mênh mông vô bờ.

Bùn đất màu đỏ sẫm giống như bị máu tươi nhiễm đỏ, dù dưới cơn mưa như thác đổ cọ rửa, vẫn có thể ngửi được mùi lưu hoàng nồng nặc.

Cỏ khô héo rách nát, tiếng gió thổi hiu hiu, bốn phía tràn đầy khí tức hoang dã vắng vẻ khiến người ta cảm giác bản thân rất nhỏ bé.

Mà mấy trăm dặm phía trước có một ngọn núi đang vi phạm lực hút của trái đất lơ lửng trên bầu trời!

Ngọn núi kia cực kỳ rộng lớn, đất đá lởm chởm kỳ dị, trong đó có thể nhìn thấy không ít nhà cửa phòng ốc to lớn với hình dáng tục tằng, nhìn từ xa giống như thành trì trên không trung!

Trong đó giấu giếm vô số bóng ma, chỉ liếc mắt thôi đã có loại cảm giác tim đập liên hồi.

Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ trong lòng:

- Vừa rồi con rồng đen kia chắc là chạy trốn về hướng này. Trong lòng hắn rất rõ ràng, chính mình cũng không phải là đối thủ của rồng đen.

Bất luận là khí tức hay là nhục thân, rồng đen đều đã đến trình độ khó có thể tưởng tượng, ngay cả mấy vị Đại Năng cấp Đế ở Hạo Thổ, còn lâu mới khiến hắn có loại cảm giác này.

Tuy mới nãy bạt tai rất thoải mái, nhưng trên căn bản ở đây là ảo cảnh.

Giả sử tất cả đều là chân thật, Lý Nhiên cảm giác mình sẽ bị đối phương đè chết chỉ bằng một sợi lông. Ngọn núi thành trì xa xa trên không trung càng làm cho hắn có loại cảm giác hết sức nguy hiểm.

- Không sao, tất cả đều là ảo tưởng, không phải tồn tại chân thực, không thể có nguy hiểm gì.

Lý Nhiên tỏ vẻ bình thường, nhấc chân đi về hướng đỉnh núi.

Căn cứ theo suy đoán của hắn, ở đây hết thảy đều là từ trong trí nhớ của Xuy Tuyết sanh ra, lại thêm tác dụng của nghi thức minh huyết, mới có thể hình thành hình ảnh giống như thật này.

Ngoại trừ giải thích này, hắn nhớ không ra còn có khả năng nào nữa.

Nếu không làm sao mình từ núi Lạc Tuyết đột nhiên đi tới nơi hoang nguyên tiên huyết này? Hơn nữa nhìn cảnh tượng xung quanh, hiển nhiên không thuộc về bất kỳ nơi nào của Hạo Thổ.

- Chẳng lẽ nơi đây là Luân Hồi cảnh?

- Vừa hay mượn cơ hội này đi thăm dò một chút.

- Bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn gặp lại huyễn cảnh chân thật như thế, có lẽ không dễ dàng như vậy.

Biết mình nằm ở trạng thái 'Vô địch', Lý Nhiên cũng không có gì lo lắng, ung dung giống như là du khách tới thăm viếng.

Nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, đầu đột nhiên mê muội một hồi, hình ảnh trước mắt vỡ vụn ra từng mảnh. Một giây kế tiếp, cả người đã biến mất trong cánh đồng hoang vu.

Mà sau khi hắn biến mất, cái cái gọi là 'Huyễn cảnh' này cũng không có mất đi.

Tiếng gió thổi vẫn gào thét, mây đen vẫn ùn ùn, thế giới vẫn đang vận chuyển bình thường, không chịu đến ảnh hưởng chút nào.

... Xa xa.

Trên ngọn núi giữa không trung, Thương Lam Vô Cực khoác lân bào, lén lút trốn ở phía sau cây, ánh mắt khẩn trương nhìn Lý Nhiên, trong miệng còn đang khe khẽ lẩm bẩm:

- Không nên tới, ngàn vạn lần không nên...

Sau khi thấy bóng dáng Lý Nhiên biến mất, lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa mồ hôi lạnh trên trán.

- Cái tên này cuối cùng đã đi!

Nếu như đối phương tìm tới chỗ này và vả miệng hắn trước mặt những con rồng khác, Thương Lam Vô Cực hắn cũng sẽ không cần lăn lộn! Hắn thật bị Lý Nhiên làm cho sợ.

Rõ ràng là loài người lại nắm giữ khí Chân Long Chi và lực tín ngưỡng, tuy số lượng còn rất mỏng manh, nhưng có thể dễ sai khiến, thành thạo nắm trong tay.

Hơn nữa còn có khắc chế Long Tộc là lạ... Đương nhiên, đây cũng không phải điều quan trọng nhất.

Mấu chốt là, chính mình không gặp được đối phương!

Người ta vả miệng mình bôm bốp, chính mình không đụng được một sợi tóc của đối phương. Quá khi dễ người!

Thương Lam Vô Cực yên lặng che gò má.

Tuy không đau chút nào, nhưng lúc này lại đỏ lên, có loại cảm giác nóng hừng hực. Sỉ nhục!

Tuyệt đối sỉ nhục!

Ảo ảnh của đối phương quá thần kỳ, hắn không biết làm sao làm được, nhưng có một chút có thể xác định: Thằng nhãi kia chắc chắn có quan hệ với tộc Thương Lam!

- Nhóc con, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi tuyệt đối đừng để ta bắt được!

Thương Lam Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, khắc sâu tướng mạo Lý Nhiên vào não hải.

- Ca ca muốn bắt ai?

Bình Luận (0)
Comment