Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 802 - Chương 802. Rồng Cái Hèn Hạ Vô Sỉ!

Chương 802. Rồng cái hèn hạ vô sỉ! Chương 802. Rồng cái hèn hạ vô sỉ!

Lúc này, phía sau hắn truyền tới một giọng nữ.

Thương Lam Vô Cực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con rồng trắng khổng lồ từ đám mây chậm rãi hạ xuống, miếng vảy khắp người trắng noãn như tuyết, tìm không ra một chút tạp chất.

Một tia sáng trắng hiện lên, rồng trắng biến thành một cô gái dáng người yểu điệu. Tóc trắng như tuyết rũ xuống hông, gò má tinh xảo như người trong tranh vẽ. Nếu như Lý Nhiên ở nơi này, có lẽ sẽ trực tiếp kinh hô thành tiếng.

Ngoại trừ màu sắc con ngươi không giống, bất luận là khí chất hay là tướng mạo đều giống Thương Lam Xuy Tuyết!

- Thu hoạch?

Lý Nhiên kéo khóe miệng, biểu tình có chút bất đắc dĩ.

Đi một chuyến hoang nguyên huyết sắc kỳ quái, gặp một con rồng đen đặc biệt giả vờ, sau đó bạt tai nó mười mấy cái... Không biết đây đã coi là có thu hoạch chưa? Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Lần này hắn trải qua minh huyết, vô tình biết được cách dùng mới của Long Khí và lực tín ngưỡng, quả thực cũng coi là vui mừng ngoài ý muốn.

Nhưng so với ở Huyết Nguyên kia, nơi đây rõ ràng bị đè nén rất nhiều. Long Khí lần nữa rúc vào trong cơ thể, dường như không muốn đi ra.

Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thương Lam Xuy Tuyết, dò hỏi:

- Vừa rồi bắt đầu từ lúc ta đụng vàoi ngươi, đại khái trải qua bao lâu?

Xuy Tuyết nháy mắt một cái:

- Cũng chỉ trong nháy mắt a.

- Hả?

Lý Nhiên nhăn mày:

- Chỉ trải qua trong nháy mắt? Ta vẫn ở nơi đây sao?

Xuy Tuyết gật đầu:

- Vẫn ở đây không động đậy.

- Cái này...

Lý Nhiên lâm vào suy tư.

Ban đầu hắn cho là mình thông qua nghi thức minh huyết, tiến nhập vào ảo cảnh hình thành trong ký ức của Thương Lam Xuy Tuyết. Nhưng toàn bộ quá trình này quá chân thật.

Chân thật đến mức không giống như huyễn cảnh.

Hơn nữa nước mưa trên tay và mùi hương không có cách nào giải thích.

Nhưng Xuy Tuyết nói chỉ trải qua trong nháy mắt, hơn nữa chính mình căn bản cũng không có chuyển động... Điều này làm cho hắn có chút mơ hồ.

Cảnh tượng vừa nãy rốt cuộc là phản chiếu của thế giới chân thật hay là ảo giác do huyết mạch sinh ra?

Lý Nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Ngươi cũng đã biết tiên huyết hoang nguyên là nơi nào?

- Tiên huyết hoang nguyên?

Xuy Tuyết sửng sốt một chút, trả lời:

- Đó là nhà của ta, cũng là tộc địa của Long Tộc Thương Lam. Còn có ngọn núi lơ lửng trên cao là nơi ta ra đời.

Lý Nhiên cau mày. Quả nhiên là như vậy.

Huyết nguyên chính là nhà của Thương Lam Xuy Tuyết, cũng là nơi khắc sâu nhất trong ký ức nàng.

Mà ngọn núi, hẳn là chỉ đỉnh núi khổng lồ lơ lửng trên không trung.

- Nói như vậy, vừa rồi toàn bộ cái kia đúng là dựa theo ký ức của Xuy Tuyết sinh ra?

Lý Nhiên suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Vậy ngươi có nghe qua cái tên Thương Lam Vô Cực chưa?

- Thương Lam Vô Cực...

Xuy Tuyết nghĩ nghĩ.

Hồi lâu nàng lắc đầu nói:

- Tên này cho ta cảm giác rất quen thuộc, nhưng ký ức huyết mạch của ta vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, trong lúc nhất thời cũng không nhớ nổi rốt cuộc đó là ai... Nhưng mà ta nhớ kỹ Thương Lam Vô Cương.

- Sao?

Lý Nhiên nghi ngờ nói:

- Đây là ai?

Thương Lam Xuy Tuyết cười nói:

- Là cha ta.

- Cha ngươi?

Lý Nhiên sửng sốt một chút.

Thương Lam Vô Cực, Thương Lam Vô Cương... Hai người này tên giống nhau y hệt, chắc là quan hệ huynh đệ.

Nói như vậy, chẳng phải là hắn bạt tai chú của Xuy Tuyết à? - Không sao, dù gì chỉ là ảo ảnh mà thôi...

Lý Nhiên an ủi chính mình.

Nhưng chẳng biết tại sao, luôn cảm giác phía sau lưng có chút lạnh người...

- Ừm, theo sư phụ nói, Xuy Tuyết tới từ Luân Hồi cảnh, cảnh tượng ta mới vừa nhìn thấy, chẳng phải chính là Luân Hồi cảnh trong truyền thuyết?

Lý Nhiên xoa cằm, nhớ lại cái hoang nguyên mênh mông kia.

Không ngờ ngoài Hạo Thổ cũng có thế giới bát ngát như thế, hơn nữa hoang nguyên kia rất có thể chỉ là một bộ phận của Luân Hồi cảnh mà thôi.

- Quả thực khác hoàn toàn với phong thổ của Hạo Thổ!

Trong lòng hắn đang âm thầm cảm thán, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả người hít vào một hơi.

- Đúng rồi, sư tôn đâu?!

Phía sau hai người cách đó không xa.

Lãnh Vô Yên và Tôn trưởng lão đứng phía sau nham thạch, khí áp vô cùng trầm thấp, không khí giống như đều muốn kết băng.

Cổ họng Tôn trưởng lão giật giật, khó nhọc nói:

- Thiếu nữ Long Tộc kia dường như có quan hệ rất tốt với Thánh Tử...?

- Rất tốt? Bổn tọa thấy là tương đối tốt!

Giọng của Lãnh Vô Yên giống như nặn từ trong kẽ răng nặn đi ra.

Nghĩ lại cảnh mới vừa nhìn thấy, huyết áp của nàng sắp sửa xông ra phía chân trời.

Ngay từ đầu thấy trứng rồng nở ra, nàng cũng cảm giác có chút không đúng lắm, còn chưa kịp xác định giới tính của con rồng này, kết quả trực tiếp hóa hình thành thiếu nữ thanh xuân!

Thiếu nữ thì thiếu nữ, còn không mặc quần áo!

Không mặc quần áo thì thôi đi, còn gọi Lý Nhiên là phu quân! Hơn nữa Lý Nhiên mới vừa rồi còn khoát ngón tay lên lưng đối phương... Điều này làm cho Lãnh Vô Yên sém chút bùng nổ!

- Chả trách con rồng này ỷ lại Nhiên nhi như vậy, cam tâm tình nguyện cho hắn làm tọa kỵ, thì ra là có ý đồ này?!

- Thực sự là vô sỉ tột cùng!

Lãnh Vô Yên cắn chặt hàm răng.

Đột nhiên có chút hối hận khi đưa trứng rồng cho hắn.

- Chưởng môn, ngài không có việc gì chứ?

Bình Luận (0)
Comment