Tôn trưởng lão nhạy bén đã nhận ra sát khí, nhất thời có chút thấp thỏm.
Lãnh Vô Yên còn chưa kịp trả lời đã nhìn thấy con rồng cái nhỏ kia nhào vào lòng Lý Nhiên. Tuy trực tiếp bị Lý Nhiên xách qua một bên nhưng vẫn khiến nàng yên lặng siết chặt nắm tay trắng nõn. Nàng trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:
- Bổn tọa đột nhiên cảm thấy, ngươi nói có lý.
- Sao?
Tôn trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, nghi ngờ nói: - Chưởng môn là chỉ cái gì?
Lãnh Vô Yên lạnh lùng, gằn từng chữ:
- Chắc phải giết con rồng cái nhỏ này mới được!
Mới vừa rồi còn nói rồng con không sao cả, không ngờ cũng là uy hiếp thật lớn, hơn cả công chúa Thịnh tộc!
Tôn trưởng lão gãi đầu, thấp giọng nói:
- Vậy không bằng đêm nay lão thân sẽ... Chưởng môn yên tâm, lão thân có kinh nghiệm, tuyệt đối thần không biết quỷ không hay.
Lãnh Vô Yên vừa muốn đáp ứng, hãy nhìn đến Lý Nhiên nhìn chung quanh bộ dạng, hình như là đang tìm kiếm mình. Đột nhiên lại có chút do dự.
Nàng suy tư khoảnh khắc, lắc đầu nói:
- Quên đi, còn không gấp, so với chuyện này, bổn tọa còn có những chuyện khác phải xử lý.
- Được.
Sắc mặt Tôn trưởng lão có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu một cái:
- Chưởng môn có chuyện gì phải xử lý, có thể cho lão thân làm thay.
- Không cần.
Lãnh Vô Yên lắc đầu, mắt phượng hơi nheo lại;
- Việc này bổn tọa muốn đích thân giải quyết!
Chờ giải quyết xong chuyện kia sẽ xử lý vấn đề của con rồng cái này!
Cùng lúc đó, tại Vô Ương Thành xa xa, Thịnh Diệp và Thịnh Hiển, đột nhiên đồng loạt rùng mình một cái... Cực Tây Chi Địa.
Ẩn dấu trong vũng bùn đen ở rừng rậm đang không ngừng tản mát ra mùi khó ngửi.
Đột nhiên, toàn bộ ao đầm đều sôi trào cuồn cuộn, một người trung niên và một ông già chậm rãi đứng dậy từ nước bùn, trên người sạch sẽ không dính một tí vết bẩn.
Hai người là tộc quần đang núp ở nơi này, trước đây bị Lý Nhiên kích phát Long Khí hấp dẫn, vốn muốn đi U La Điện tìm hiểu ngọn ngành, kết quả lại bị Lãnh Vô Yên dọa cho chạy trối chết...
- La Mông, ngươi phát giác được không?
Người đàn ông trung niên kích động, hô hấp dồn dập.
- Đã nhận ra!
La Mông nhìn về phía phương bắc, trong ánh mắt tràn đầy chấn động:
- Là Thương Lam, là khí tức của Thương Lam nhất tộc!
- Mới vừa rồi còn có một tia khí tức Tổ Long, ta nghĩ chắc là cử hành nghi thức minh huyết!
- Hoàng Long, hiện thế!
- Không ngờ, thực sự không ngờ, còn có thể chứng kiến Hoàng Long hiện thế!
Người đàn ông trung niên kích động đến độ hai tay đều run rẩy.
Trong mắt Lão giả La Mông cũng đầy mừng rỡ.
Từ lần tai nạn kia bắt đầu, tộc quần bọn họ trốn ở chỗ này, Vốn phải là bá chủ rong ruổi bầu trời, bây giờ phải kéo dài hơi tàn trong vũng nước bùn.
Rõ ràng là huyết mạch cao quý nhất lại phải sống hèn mọn như giòi bọ!
Nhưng vì tránh né đám người hiểu biết kia, vì bảo trụ hỏa chủng sau cùng của tộc quần, bọn họ ngoại trừ ẩn nhẫn thì không có lựa chọn nào khác, một lần nhẫn này, không biết đã mấy nghìn năm! Hiện nay, cơ hội xoay chuyển rốt cuộc đã tới!
Đầu tiên là Long khóa lại buông lỏng, Long Khí nổi lên tạo thành dị tượng kinh động toàn bộ đại lục. Đây là tín hiệu cho thấy hoàng kim thịnh thế của vạn tộc sắp tới!
Không lâu sau đó, ngày hôm nay, bọn họ thật sự đã nhận ra khí tức ý chí Tổ Long! Đây chính là tin tức lớn!
- Nhưng mà.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía bắc, chân mày hơi nhíu lại:
- Cái hướng kia hình như lại là chỗ lần trước!
Hai người liếc nhau một cái.
Nghĩ đến lần trước trải qua khí tức kinh người, không khỏi đồng loạt rùng mình một cái. Nữ nhân kia quá kinh khủng!
Lúc này, ao đầm phía sau hai người lần nữa sôi sục.
Từng thân hình từ trong đó dâng lên, có chừng khoảng mười người, trong đó nữ có nam có, thoạt nhìn đều tương đối trẻ tuổi. Họ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ dường như đã nhận ra cái gì, nhưng không dám chắc chắn.
- Các ngươi mới vừa cảm giác được rồi sao?
- Ừm, huyết mạch của ta hầu như đều muốn bốc cháy!
- Đó là cảm giác kính nể đến từ sâu trong linh hồn. Giống như là Tổ Long trong truyền thuyết a!
- Chẳng lẽ tộc của ta rốt cuộc quật khởi?
- Không thể nào, chúng ta bị vứt bỏ ở man hoang này, chỉ sợ Tổ Long sớm đã quên mất a...
- Ai~...
Biểu tình trên mặt mấy người có chút khó coi.
Nếu như Tổ Long nguyện ý xuất thủ tương trợ, làm gì đến mức bọn họ bị lãng quên ở ao đầm lâu như vậy? Thế hệ trước đã chết gần hết rồi, bọn họ hầu như đều là ra đời ở chỗ này.
Từ lúc bắt đầu mở mắt đã dìm thân dưới vùng nước bùn hôi thối, ngoại trừ bên trong huyết mạch truyền thừa một chút ký ức, bọn họ ít biết được ngoại giới có hình dáng gì.
Đã không có giống mới xuất hiện rót huyết dịch vào, lại tăng thêm tính đặc thù của tộc quần, năng lực sinh sản thấp, khiến năm này qua tháng nọ tộc nhân càng ngày càng ít.
Ít đến hầu như đã không được gọi là một 'Tộc quần'. Điều này khiến đám thanh niên tràn đầy tuyệt vọng.
Cho tới khi cơ hội xoay chuyển xuất hiện cũng không dám tùy tiện tin tưởng.
- Tổ Long không có quên chúng ta.