Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 807 - Chương 807. Mệnh Tướng Kỳ Quái, Cường Địch Xâm Lấn Hoàng Cung! (2)

Chương 807. Mệnh tướng kỳ quái, cường địch xâm lấn hoàng cung! (2) Chương 807. Mệnh tướng kỳ quái, cường địch xâm lấn hoàng cung! (2)

- Mơ hồ? Thịnh Diệp cau mày.

Thịnh Hiển suy tư trong chốc lát, thấp giọng nói:

- Thay vì nói là mơ hồ, càng giống như là hư vô, mệnh cách người kia dường như cũng không tồn tại, tựa như... tựa như không ở trong thiên địa này.

Thịnh Diệp gãi đầu một cái.

Không ở trong thiên địa này? Sao mà càng nói càng thấy lú?

Hiện tại hắn hơi hoài nghi, có phải vấn đề xuất hiện ở Thịnh Hiển.

Đầu tiên là Long Tộc quật khởi, sau đó lại xuất hiện một người thần bí không có mệnh cách... Việc này nghe thật sự là có chút khập khiễng.

Thịnh Hiển nhìn ra ý nghĩ của đối phương nhưng cũng không phản bác.

Mấy tin tức này xác thực nghe rợn cả người, nếu đổi lại là người khác, nhất thời nửa khắc đều không tiếp thu được. Dù cho Thịnh Hiển cũng có chút hoài nghi, có phải mình thật sự nhìn lầm rồi?

- Không đúng a... Cái mệnh tướng kia biểu hiện rất rõ ràng, không có khả năng nảy sinh biến số... Chẳng lẽ là bởi vì đại đạo quấy rầy quá nghiêm trọng?

Thịnh Hiển rơi vào trầm tư.

Lúc này, Thịnh Diệp lên tiếng:

- Thái Tổ, tạm gác lại chuyện về Long Tộc. Hiện tại việc khẩn cấp trước mắt, là giải quyết như thế nào chuyện Long Khí.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng nói:

- Chẳng biết tại sao, trẫm luôn cảm thấy bất an, giống như sắp có chuyện không hay xảy ra.

Thịnh Hiển nghe vậy cười, nói:

- Lão phu nhìn ngươi là có chút thần hồn nát thần tính. Một Lãnh Vô Yên đã dọa cho ngươi thành cái dạng này? Loại chuyện như vậy, Lý Nhiên chắc chắn không muốn để nàng biết, ngươi không cần thiết lo lắng quá mức.

- Tuy nói vậy...

Thịnh Diệp vẫn không thể trầm tĩnh lại.

Thịnh Hiển thấy thế lắc đầu, nói:

- Mà thôi, lão phu lại tính thử một lần nữa, nếu không... Có lẽ ngươi cũng không an tâm.

Thịnh Hiển nhắm mắt lại lần nữa, vầng sáng nhàn nhạt quấn quýt quanh thân, khí tức huyền diệu khó giải thích tràn ngập. Nhưng còn chưa hết thời gian chén trà nhỏ, bỗng nhiên mở mắt.

Chỉ thấy ánh mắt hắn trợn trừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh tuôn xuống trán. Thịnh Diệp nghi ngờ nói: - Thái Tổ, ngươi làm sao vậy?

Thịnh Hiển nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc nói

- Lúc nãy lão phu nhìn thấy...

- Thấy cái gì?

Vẻ mặt Thịnh Diệp càng nghi hoặc.

- Lãnh Vô Yên... Nàng tới!

Giọng nói của Thịnh Hiển thoáng run rẩy, vang vọng thật lâu trong đại điện.

- Ngươi nói cái gì?

Thịnh Diệp cả kinh.

Vừa định cái gì đó, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Sau đó cả tòa đại điện đều chấn động, giống như đất rung núi chuyển, vết nứt giống mạng nhện lan tràn trên mặt đất và trên vách tường.

Trong hoàng cung vang lên từng tiếng kêu sợ hãi.

- Kẻ địch tấn công, có địch tấn công!

Từng đạo hoa quang dâng lên, đại trận phòng ngự của hoàng cung đã khởi động, vô số thị vệ mặc áo giáp, cầm binh khí lướt về phía không trung, ánh mắt cảnh giác quét chung quanh.

Biểu tình của họ đều rất khiếp sợ.

Người nào dám can đảm công nhiên xâm lấn hoàng cung?!

Một lát sau, một giọng nữ lạnh như băng xuyên qua đại trận, vang bên tai hai người:

- Thịnh Diệp, đã lâu không gặp.

Tiếng nói của Thịnh Diệp có chút khô khốc, biểu tình cứng ngắc, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thịnh Hiển.

- Lão tổ, đây chính là ngươi tính ra? Kẻ địch đã đến trước mặt trẫm, bây giờ ngươi tính ra còn có tác dụng chó gì a!

Thịnh Hiển: …

Thịnh Diệp im lặng nhìn Thịnh Hiển.

Kẻ thù đều đã đánh đến cửa ngươi mới nói với ta ngươi tính ra? Động tĩnh lớn như vậy, không cần ngươi coi ta cũng biết.

Thịnh Hiển có chút xấu hổ, cúi đầu nói:

- Lão phu không quá am hiểu tính người, hơn nữa ta cũng không biết nàng sẽ đến bất ngờ như vậy a...

Thịnh Diệp sém chút bị tức chết.

Vốn tưởng rằng làm cho Thái Tổ tỉnh lại, có thể cứu vãn thế cục sụp đổ của Thịnh tộc. Kết quả không khóa được Long Khí, địch nhân cũng không coi chừng!

Lãnh Vô Yên đã đánh tới trên mặt, mới phản ứng kịp. Thịnh Diệp đột nhiên có chút hối hận vì làm đối phương tỉnh lại...

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này.

Hắn thu liễm tâm thần, ánh mắt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn lên:

- Không ngờ nàng nhanh như vậy đã tới rồi, hơn nữa nhìn tư thế này, rõ ràng là đến gây chuyện đó a...

Lúc này, giọng nữ nhàn nhạt vang lên lần nữa:

- Làm sao, Thịnh Hoàng không mời bổn tọa đi vào ngồi một chút? Đây chính là đạo đãi khách của Thịnh tộc?

Không đợi Thịnh Diệp trả lời, lại nghe nàng tự mình nói ra: - Xem ra Bổn tọa không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ.

- Khoan đã!

Thịnh Diệp nghe vậy sửng sốt, mới vừa kinh hô thành tiếng, một tiếng nổ vang ầm ầm truyền đến lần nữa.

Đất rung núi chuyển!

Đại điện được trận pháp gia trì kiên cố, lúc này đã lung lay sắp đổ, thậm chí còn có những tảng đá vỡ nát rơi xuống! Trong không khí rung động truyền đến tiếng kim loại ma sát chói tai.

Theo một tiếng trầm đục, một mũi nhọn trắng như tuyết không biết từ đâu vươn ra trực tiếp phá vỡ hư không, vết nứt trên không trung càng lúc càng lớn, rất nhanh tạo thành một lỗ đen cao chừng một người.

Một dáng người cao gầy mặc áo dài trắng xuyên qua lỗ đen chậm rãi đáp xuống mặt đất.

Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo vô song, đôi mắt phượng hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn chăm chú Thịnh Diệp.

- Người phương nào lại dám xông vào hoàng cung!

- Hộ giá!

Bình Luận (0)
Comment