Ngay lúc nàng rơi xuống đất, chỗ bóng tối nơi đại điện vặn vẹo một hồi, mấy luồng sáng âm u đen đặc nổi lên, chắn trước người Thịnh Diệp và Thịnh Hiển.
Bọn họ được khôi giáp đen nhánh bao vào trong, toàn thân cao thấp chỉ có ánh mắt lộ ra ngoài. Mỗi ngươi đều tản ra khí tức kinh khủng!
Lãnh Vô Yên lắc đầu nói:
- Bổn tọa muốn xông vào, các ngươi có thể làm gì?
- Kẻ tự tiện xông vào hoàng cung, chết!
Mấy người không nhiều lời nữa, lao thẳng về phía nàng, sát khí lạnh lẽo như muốn cắt rời không khí!
- Dừng tay!
Thịnh Diệp cau mày, vừa muốn ra tay ngăn cản, không khí cũng đã đọng lại.
Chỉ thấy mấy tên giáp đen giống như pho tượng vững vàng đứng yên tại chỗ, vẫn duy trì động tác bay về phía trước. Một giây kế tiếp, trên cổ hiện lên một đường máu.
Máu phun tung toé, đầu người lăn lông lốc!
Lãnh Vô Yên đứng đó, áo choàng trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, giống như hoa sen tuyệt mỹ nở rộ trong màn mưa máu. Nàng còn chưa động ngón tay thì những ám vệ này đều đã đền tội!
- Lãnh chưởng môn, ngươi như vậy có chút quá đáng?
Thịnh Diệp nhíu chặt lông mày, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương. Vừa lên tới nói cũng không nói, trực tiếp giết người?! Nơi này chính là hoàng cung, hắn cảm giác mình bị sỉ nhục lớn lao.
Nhìn mảnh đất đầy máu, Lãnh Vô Yên lãnh đạm, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng nghe rồi đó, là bọn hắn muốn giết bổn tọa. Bổn tọa chỉ là tự vệ mà thôi.
Tự vệ.
Đây là từ ngữ học được từ Lý Nhiê nhưng nàng cảm giác dùng ở nơi đây lại không quá thích hợp.
Thịnh Diệp âm thầm cắn răng.
Đây không phải là vì ngươi tự tiện xông vào hoàng cung?!
Nơi này chính là đại điện Vô Ương, là trung tâm quyền lực của cả Hạo Thổ, cũng là đại bản doanh của Thịnh tộc!
Lúc trước khi tổ chức đại hội thành tiên, Sở Linh Xuyên đã từng tự tiện xông vào, nhưng đó cũng chỉ là xông tới mà thôi, Thịnh Diệp đã sớm biết, căn bản là tại hắn ngầm đồng ý.
Cho nên lúc đó cũng không kích hoạt đại trận phòng ngự.
Nhưng lần này Lãnh Vô Yên thực sự quá cường ngạnh, căn bản là không thèm chào hỏi, trực tiếp đánh nát toàn bộ đại trận.
- Thịnh tộc ta và đại tông các ngươi nước sông không phạm nước giếng, dựa theo quy củ, trong lúc qua lại lẫn nhau, trước tiên cần phải phát thông hàm của tông môn mới được!
Thịnh Diệp lạnh lùng nói:
- Lãnh chưởng môn bây giờ mạnh mẽ phá vỡ đại trận, còn giết cận vệ của trẫm, rốt cuộc là muốn thế nào?
- Thông hàm tông môn đúng không?
Lãnh Vô Yên thuận tay lấy ra một tờ giấy trắng, tùy tiện phủi đi hai cái rồi ném cho hắn:
- Bây giờ bổn tọa bù vào cho ngươi.
Thịnh Diệp đón lấy liếc mắt nhìn, sắc mặt nhất thời thay đổi thật khó coi. Chỉ thấy bên trên tín hàm chỉ có ba chữ to:
- Ta tới đây!
- Lãnh chưởng môn, ngươi đừng có khinh người quá đáng!ũ Sỉ nhục rõ ràng như vậy khiến Thịnh Diệp có chút không kiềm chế được, bên cạnh sắc mặt Thịnh Hiển cũng trầm xuống. Đối phương cho dù mạnh mẽ cũng không thể cưỡi trên đầu bọn họ chứ?
- Khinh người quá đáng?
Lãnh Vô Yên nặn ra nụ cười nhạt:
- Ngươi còn mặt mũi nói lời như vậy? Mình làm cái gì trong lòng không rõ hay sao?
- Hả?
Thịnh Diệp giật mình, giả vờ nghi ngờ nói:
- Lãnh chưởng môn có ý gì? Vì sao ta nghe không hiểu?
- Giả ngu đúng không?
Nụ cười của Lãnh Vô Yên càng lạnh lẽo:
- Ngươi đã không biết thì bổn tọa sẽ nói cho ngươi biết!
- U La Điện ta rõ ràng có lệnh cấm môn hạ đệ tử liên quan đến tư tình nam nữ, vậy mà ngươi lại giật dây con gái của mình, viết thư tình câu dẫn Thánh Tử tông ta!
- Bổn tọa nói có sai không?
Trước cật vấn của Lãnh Vô Yên, vẻ mặt Thịnh Diệp có chút khó coi, nắm đấm lặng yên siết chặt sau lưng. Quả nhiên là vì chuyện này!
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra!
- Lãnh chưởng môn nói đùa, nữ nhi trẫm là kim chi ngọc diệp, làm sao có khả năng chủ động viết thư tình cho nam nhân?
Thịnh Diệp lắc đầu nói:
- Nhất định là Lãnh chưởng môn lầm, trẫm cũng không rảnh rỗi làm chuyện nhàm chán như vậy.
Ánh mắt Lãnh Vô Yên châm chọc:
- Thì ra ngươi cũng biết mình buồn chán?
- ...
Thịnh Diệp còn chưa kịp nói đã bị đối phương giơ tay lên cắt ngang.
Lãnh Vô Yên nói:
- Không sao, ngươi không thừa nhận cũng không sao cả. Hôm nay bổn tọa tới cũng không phải nghe ngươi thừa nhận sai lầm.
Thịnh Diệp giật mình.
- Vậy ngươi tới làm gì?
Lãnh Vô Yên cười cười, nói:
- Bổn tọa là tới giết ngươi.
- Cái gì?!
Lông tơ cả người Thịnh Diệp dựng lên!
Lãnh Vô Yên bước về phía trước một bước, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, trong mắt lóe ra u quang thâm thúy giống như mực nước.
Thịnh Diệp vừa định có hành động, lại phát hiện cái bóng dưới chân mình giống như vật còn sống, chẳng biết lúc nào đã leo lên người.
Cả người cứng đờ tại chỗ không thể động đậy.
Sau một khắc, huyền kiếm đã gác ở cổ.
- Trần Uẩn Đạo cần ba kiếm, ngươi chắc một kiếm là đủ rồi.
Giọng nói của Vô Yên không mặn không nhạt, giống như đang trần thuật một sự thật. Thịnh Diệp sắp nứt cả tim gan!
- Lãnh chưởng môn!
Bên cạnh Thịnh Hiển không kiềm chế được, định hành động thì huyền kiếm đã vững vàng nhắm ngay cổ họng của hắn. Lãnh Vô Yên đứng tại chỗ cũng chưa hề đụng tới, nhưng thân hình lại hư ảo khiến người ta căn bản là nhìn không rõ.