Một thanh kiếm cư nhiên gác trên cổ hai cấp Đế!
Nàng nhàn nhạt liếc mắt sang Thịnh Hiển:
- Bổn tọa cho phép ngươi nói chuyện rồi sao?
Bên trong Tử Huy các, bầu không khí thật nặng nề.
Hắc Giáp thị vệ đã chết hết, máu tươi nhuộm đỏ gạch đại điện, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc ngoài điện vang lên tiếng bước chân dồn đạp, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gào thét.
- Đại trận đã vỡ, có cường địch đột nhập!
- Mở trận pháp dự bị, mọi người nhanh tới Tử Huy các hộ giá!
- Hộ giá! Hộ giá!
- Bệ hạ đâu? Bệ hạ ở đâu?
- Sao ta không tìm được đại môn của Tử Huy các?!
Bên ngoài vô cùng huyên náo.
Thị vệ lo lắng tìm kiếm bóng dáng Thịnh Diệp, nhưng dường như tất cả đều lạc đường chạy vòng vòng trước cửa Tử Huy các, rõ ràng đại môn đang ở trước mắt nhưng tất cả hình như không thấy.
Trong lúc đó, đại điện an tĩnh hơn hẳn.
Ba bóng người lẳng lặng đứng chính giữa, bầu không khí an tĩnh có chút quỷ dị. Thịnh Hiển và Thịnh Diệp thấy thân hình Lãnh Vô Yên giống như ảo ảnh vậy, cảm giác thân thể có chút hư huyễn không phải chân thực.
Nàng nắm huyền kiếm trong tay đồng thời gác lên cổ hai người.
Mặc dù không biết làm sao nàng làm được, nhưng dựa vào nhãn lực của hai người vẫn có thể nhìn ra, đó không phải ảo thuật gì, kiếm gác trên cổ mình cũng là thật!
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không dám có chút động tác.
Hai người đều có cảm giác giống nhau, chỉ cần động đậy một chút, thanh kiếm này tuyệt đối sẽ không chút lưu tình chém xuống! Có vết xe đổ của Trần Uẩn Đạo, bọn họ cũng không dám miễn cưỡng ăn kiếm của Lãnh Vô Yên!
Thịnh Hiển kéo kéo khóe miệng, giọng nói có chút đè nén:
- Lãnh chưởng môn, như vậy có phải hơi quá đáng hay không?
Lãnh Vô Yên liếc hắn:
- Ngươi chắc là Thịnh Hiển, Vô Thượng Hoàng gì đó?
Thịnh Hiển lắc đầu nói:
- Lão phu đúng là Thịnh Hiển, còn như Vô Thượng Hoàng chẳng qua là danh tiếng hư vô. Biểu tình của hắn bình tĩnh, thoạt nhìn thật là có cảm giác không màng danh lợi. Nhưng Lãnh Vô Yên hiển nhiên không để mình bị đẩy vòng vòng.
- Hư vô?
Nàng cười lạnh nói:
- Ngươi vì giang sơn Thịnh tộc, ngủ say lừa bịp thiên đạo, trong tĩnh mịch kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, hiện tại lại bắt đầu ra vẻ thanh cao?
- ...
Trên mặt Thịnh Hiển lướt qua vẻ lúng túng.
Lúc trước hắn 'Khởi tử hoàn sinh cũng không có tận lực giấu diếm đối với ngoại giới, nếu không sẽ không chủ động đến Lý gia. Tuổi thọ của hắn có thể sống đến bây giờ hiển nhiên là không có khả năng.
Phương pháp duy nhất chính là phong ấn tự thân, tránh thoát cảm giác thiên đạo, rơi vào trong bóng tối vô biên, cũng chính là đối phương nói 'ngủ say'.
Chỉ cần cảnh giới hơi cao một chút là có thể suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đã xảy ra, Lãnh Vô Yên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thịnh Hiển hắng giọng một cái, nói:
- Lão phu cũng là vì đời sau củaThịnh tộc mà thôi, tin rằng Lãnh chưởng môn có thể hiểu.
- Ngươi sống tới khi nào không có quan hệ gì với bổn tọa.
Lãnh Vô Yên lãnh đạm nói:
- Thế nhưng các ngươi không nhìn môn quy của tông ta, có ý đồ với Thánh Tử của tông ta, việc này bổn tọa không hiểu được!
- Cái này...
Thịnh Hiển nhất thời nghẹn lời, cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Lúc này, Thịnh Diệp lên tiếng nói:
- Lãnh Vô Yên, việc này ngươi có thể hiểu lầm...
Lãnh Vô Yên giễu cợt nói:
- Là sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói mình không biết chuyện?
Thịnh Diệp lắc đầu nói:
- Chuyện của hai vị công chúa và Lý Nhiên, trẫm đúng là có biết, hơn nữa lúc trước cũng từng thử ngăn cản, nhưng khổ nỗi các nàng quyết tâm muốn ở cùng Lý Nhiên.
- Vì thế, trẫm còn cố ý hàn huyên trò chuyện với Lý Nhiên, thế nhưng Lý Thánh Tử dường như cũng rất thích các nàng... Khụ khụ. Vì vậy thư tình kia đúng là xuất phát từ chân tâm của hai vị công chúa, không phải như Lãnh chưởng môn nghĩ.
Giọng nói của Thịnh Diệp rất chân thành.
Nhưng sau khi Lãnh Vô Yên nghe xong, chân mày lại nhíu chặt hơn:
- Ngươi nói Lý Nhiên cũng rất thích các nàng?
- Không sai.
Thịnh Diệp gật đầu nói:
- Trước đây Lý Thánh Tử tới hoàng cung ở một đêm, ngày thứ hai trước khi đi, trẫm vẫn còn ở trong Long Liễn nói chuyện với hắn rất lâu.
- Hửm?
Lãnh Vô Yên cau mày lại:
- Các ngươi đã nói những gì?
Thịnh Diệp trả lời:
- Lý Thánh Tử xét về thiên phú hay địa vị đều là ưu tú nhất trong thiên hạ. Nếu như hắn chỉ thích một trong hai người Tri Hạ và An Ức, trẫm cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
- Thế nhưng cả hai người, thật sự có chút khó coi.
- Vốn định khuyên bảo, thế nhưng Lý Thánh Tử nói. Nói... Nói đến đây, giọng nói của Thịnh Diệp ngập ngừng, sắc mặt có chút cổ quái.
Lãnh Vô Yên hỏi tới:
- Hắn nói gì?
Thịnh Diệp do dự một chút, thấp giọng nói:
- Lý Thánh Tử nói, con nít mới lựa chọn, hắn muốn hết.
- ...
Khóe miệng Lãnh Vô Yên khẽ nhếch lên.
Vốn nàng còn hoài nghi, Thịnh Diệp có phải đang nói hưu nói vượn hay không, hiện tại xem ra lời đối phương nói đúng là thật. Bởi vì... cách nói ngoại hạng này, nhất định là từ miệng Lý Nhiên nói ra!
- Tên nghịch đồ này!
Mặt nàng như phủ băng, hiển nhiên quá tức giận.
Ngâm nước công chúa còn chưa tính, còn muốn ngâm nước cả hai người! Còn nói hắn muốn hết?