- Kết quả lại phát hiện Long Khí có chút dị thường, Long Khí bốc hơi trên bầu trời núi Huyền Linh, kết hợp với tin tức Lý Nhiên đột phá, các ngươi tự nhiên nhận định việc này có quan hệ với hắn.
- Vì vậy không tiếc mất hết thể diện hoàng tộc, sai hai vị công chúa viết thư tình gởi cho hắn, chính là vì gạt hắn tới Vô Ương Thành, thu lại Long Khí trên người của hắn.
- Bổn tọa nói có đúng không?
Đối mặt với ánh mắt thâm thúy của nàng, tiếng nói của Thịnh Diệp có chút khẩn trương:
- Ngươi, làm sao ngươi biết?
- Đoán.
Lãnh Vô Yên lộ ra một nụ cười:
- Vốn là bổn tọa cũng không hoàn toàn chắc chắn, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của hai người các ngươi, chắc là đoán không sai.
- …
Hai người nuốt một ngụm nước bọt, trong lúc nhất thời không thể phản bác.
Chỉ dựa vào một ít manh mối là có thể liên tưởng đến nhiều thứ như vậy, đoán được gần hết chân tướng... Nữ nhân này cũng quá kinh khủng đi!
- Lãnh chưởng môn, trẫm...
Thịnh Diệp cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Lãnh Vô Yên lắc đầu:
- Không cần nhiều lời, bổn tọa đã nói hôm nay tới đây không phải để nghe ngươi giải thích, mà là tới giết người.
- Thịnh Diệp tê cả da đầu, vừa định mở miệng nói cái đó, chỉ thấy nàng giơ huyền kiếm lên, thản nhiên nói:
- Bất luận thế nào, có ý đồ với Nhiên nhi thì phải trả giá một chút.
- Trước đây Trần Uẩn Đạo, bổn tọa chém hắn ba kiếm, hiện nay cũng chém các ngươi ba kiếm.
Lãnh Vô Yên nhìn hai người, bình tĩnh hỏi:
- Các ngươi lên từng người hay cùng tiến lên?
- Lãnh Vô Yên, ngươi cũng quá điên rồ!
Thịnh Hiển rốt cuộc không kiềm chế được, tức giận nói: - Ngươi thật coi lão phu là trái hồng mềm hay sao?!
Đầu tiên là mạnh mẽ xông tới đại trận, sau đó lại giết vài Hắc Giáp thị vệ, bây giờ còn muốn động thủ với bọn họ? Giọng nói khinh miệt quả thực làm cho hắn giận dữ!
Dù Lãnh Vô Yên có mạnh mẽ đến đâu thì cũng là cấp Đế như nhau. Lấy một chọi hai?
Thực sự quá cuồng vọng!
Lãnh Vô Yên lơ đễnh, bình tĩnh nói:
- Xem ra các ngươi dự định cùng nhau lên.
Thịnh Hiển nghiến răng nghiến lợi:
- Lão phu ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì!
Nhìn dáng dấp thái tổ, trong lòng Thịnh Diệp ngầm thở dài.
Biết việc này tuyệt đối khó có thể làm tốt.
Thái Tổ ngủ say thời gian quá lâu, còn coi mình là Thánh Hoàng chí cao vô thượng, thật không ngờ tới.. Nhưng thái độ của Lãnh Vô Yên cũng rất rõ ràng, việc đã đến nước này, lùi bước cũng không có ý nghĩa gì.
...
Lãnh Vô Yên nói:
- Vẫn là quy tắc giống nhau, sau ba kiếm đó, nếu các ngươi còn có thể sống sót, bổn tọa sẽ không truy cứu việc này nữa.
- Được.
Thịnh Diệp gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.
- Hy vọng Lãnh chưởng môn nói lời giữ lời.
- Yên tâm.
Lãnh Vô Yên nâng huyền kiếm lên, thân kiếm đen nhánh nhẹ nhàng run rẩy, phát sinh hàng loạt tiếng gió.
- Kiếm thứ nhất!
... Ngọc Giao Các.
Thịnh Tri Hạ đi qua đi lại trong phòng, trên mặt nhàn nhạt lo nghĩ.
- Muội muội, ngươi đi tới đi lui cả ngày, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút được không?
Thịnh An Ức ngồi bên cạnh, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.
Thịnh Tri Hạ lo lắng nói:
- Dựa theo thời gian, thư cũng đã đến U La Điện, không biết Thánh Tử nhìn thấy sẽ có phản ứng gì?
- Nếu như hắn cố ý muốn tới Vô Ương Thành, mắc mưu của phụ hoàng thì làm sao?
Thịnh An Ức lắc đầu cười cười:
- Cố ý muốn tới? Có phải ngươi đánh giá mị lực của mình quá cao? Bên cạnh Lý Thánh Tử không thiếu nữ nhân a.
- Hừ.
Thịnh Tri Hạ yêu kiều hừ một tiếng:
- Ta đương nhiên biết mình không có lực hấp dẫn gì, nhưng cộng thêm tỷ tỷ sẽ khác! Người ta nói không có nam nhân nào có thể cự tuyệt hoa tỷ muội!
- …
Thịnh An Ức nhất thời đỏ mặt, tức giận nói:
- Ngươi nói bậy gì đấy ? Cái gì tỷ, hoa tỷ muội? Thực sự là hoang đường!
- Vốn là..
Thịnh Tri Hạ còn chưa nói hết, đột nhiên mặt đất rung động dữ dội.
Ầm!
Tiếng sấm nổ ầm ầm chói tai vang lên!
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm chấn động màng nhĩ của hai vị công chúa. Mặt đất dưới chân chao đảo dữ dội khiến người ta có chút đứng không vững.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Thịnh Tri Hạ thét lên kinh hãi.
Thịnh An Ức vừa muốn nói đã nghe một tiếng 'Răng rắc' giòn vang truyền đến, trong không khí đầy kẽ nứt hình mạng nhện, trông giống như thủy tinh bể nát.
Trong hư không lóe lên một quầng sáng sau đó lại nhanh chóng suy giảm. Cảnh tượng trước mắt tuy không thay đổi, nhưng dường như có thứ gì đó mất đi. Thịnh An Ức nghĩ tới điều gì, trong lòng bỗng nhiên run lên.
- Chẳng lẽ là...
Lúc này, một hồi tiếng rít vang lên, vài nữ thị vệ mặc áo giáp, cầm binh khí bay vút đến.
- Hai vị công chúa điện hạ, các ngươi không sao chứ!
Nữ nhân dẫn đầu mặc giáp hồng, tên là Triển Hồng, là thống lĩnh phụ trách an toàn của tẩm cung, nhận thấy được dị động nên chạy tới trước tiên.
Nàng chỉ phụ trách an nguy của công chúa, bất kỳ người nào khác, thậm chí Thịnh Diệp cũng không có quan hệ gì với nàng. Đây là chức trách của nàng.
- Triển Hồng thống lĩnh.
Thịnh An Ức lên tiếng chào hỏi rồi dò la:
- Bổn cung không sao, mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?