Triển Hồng không trả lời ngay mà bảo thị vệ còn lại làm tốt cảnh giới, xác định chu vi an toàn, mới nặng nhọc nói:
- Thuộc hạ cũng không rõ tình huống cụ thể, nhưng trước mắt có thể xác định, đại trận phòng ngự của hoàng cung sợ rằng đã bị công phá!
- Cái gì?!
Hai vị công chúa sửng sốt một chút, sau đó đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
- Đại trận bị phá?!
Thịnh An Ức mặc dù có suy đoán nhưng không ngờ thật là như vậy! Phải biết rằng, nơi này chính là hoàng cung Vô Ương!
Là nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất của cả Hạo Thổ, cho dù con muỗi cũng không bay vào được. Bây giờ ngay cả đại trận cũng bị đánh nát ?
Thịnh Tri Hạ cau mày.
- Ai lớn gan như vậy, dám can tấn công trọng địa hoàng cung?
Thịnh An Ức trầm giọng nói:
- Gần đây thế cục quả thực rất khẩn trương, nhưng cũng không phải... Chẳng lẽ nhóm đại tông tu hành không kềm chế được, đã chuẩn bị động thủ với Thịnh tộc? Đối phương có bao nhiêu người, thương vong của chúng ta như thế nào?
Đối mặt với thắc mắc của hai người, Triển Hồng lắc đầu nói:
- Tình hình thương vong tạm thời không rõ, nhưng đối phương cũng không phải là ồ ạt xâm lấn... Ừm, hoặc có lẽ là, chỉ có một người.
- Một người?!
Hai người sững sờ lần nữa.
Chỉ có một người mà có thể đánh vào hoàng cung phòng vệ nghiêm ngặt, trực tiếp phá tan đại trận phòng ngự? Thế này thì quá mức rồi!
- Vâng, một người.
Triển Hồng nhớ lại nói:
- Vừa rồi lúc thuộc hạ đuổi tới, nhận được tín hiệu khẩn cấp truyền tới từ ngoài hoàng thành, nói là có người một người một ngựa xông vào. Kết quả mới vừa nhận được tin, đại trận đã bị công phá, toàn bộ cũng chỉ có thời gian một hơi thở!
Vẻ mặt của Triển Hồng cũng có chút chấn động.
Thân là thống lĩnh thị vệ trong tẩm cung, nàng hiểu rất rõ sức mạnh của đại trận phòng ngự, nếu như đại trận vận hành toàn lực, coi như cấp Đế cũng phải bỏ phí một thân công phu.
Nhưng bây giờ vừa đối mặt đã phá được...
- Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trong lòng Triển Hồng hơi sợ hãi.
Lúc này, Thịnh An Ức bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
- Đối phương không phải là chạy tới chỗ phụ hoàng chứ?
Thịnh Tri Hạ nghe vậy cũng rất lo lắng.
- Đúng vậy a, người này khí thế hung hãn như vậy, hơn phân nửa là vì đối phó với phụ hoàng, là kẻ thù diệt đạo của Thịnh tộc ta hay sao?
- Đi, chúng ta tới Tử Huy các xem thử!
Hai người đứng dậy, chuẩn bị bay đến đại điện. Triển Hồng thấy thế cuống quít ngăn cản các nàng.
- Điện hạ, tuyệt đối không thể, hiện tại Tử Huy các vô cùng nguy hiểm, các ngươi tuyệt đối không thể tới!
Thịnh An Ức cau mày nói:
- Chúng ta có nguy hiểm, chẳng lẽ phụ hoàng sẽ không gặp nguy hiểm sao?
Triển Hồng hỏi ngược lại:
- Nếu như ngay cả Thịnh Hoàng cũng không đối phó nổi địch nhân, điện hạ đi thì có tác dụng sao?
- Nhưng mà...
Thịnh An Ức còn muốn nói.
Triển Hồng lắc đầu nói:
- Hiện tại việc điện hạ phải làm là bảo vệ tốt an nguy của bản thân. Nếu như tùy tiện đi trước, ngược lại sẽ trở thành uy hiếp của Thịnh Hoàng…
- Chức trách của thuộc hạ chính là bảo vệ cho an toàn của hai vị công chúa, nếu như điện hạ cố ý đi trước... Xin thứ cho thuộc hạ vô lễ!
Nói xong bước về phía trước một bước, sắc mặt kiên định ngăn trước mặt hai người. Hai vị công chúa nhất thời không nói gì.
Các nàng biết Triển Hồng nói có lý.
Triển Hồng nhìn thấy hai người lo lắng, cười nói:
- Hai vị công chúa yên tâm, bên ngoài Tử Huy các có trọng binh gác, hoàng lại là Đại Năng cấp Đế, còn thêm Vô Thượng Hoàng đã thức tỉnh... Ta cũng không tin thế gian này còn có ai có thể làm gì được bọn hắn,
- Hơn nữa sau khi người nọ phá trận, đến bây giờ không có một chút động tĩnh, không chừng đã bị Thịnh Hoàng chém chết rồi!
Thịnh Hoàng tuy bỏ mặc tu luyện nhưng vẫn là cao thủ cấp Đế, là một trong những tồn tại mạnh nhất Hạo Thổ!
Hơn nữa còn thêm Vô Thượng Hoàng đã sống lâu đằng đẵng kia, là kẻ thần bí nhất toàn bộ Hoàng Triều Thịnh tộc, nghe nói thực lực chân chính đã đến mức kinh người!
Dù là chưởng môn của mấy đại tông đích thân tới, chỉ cần không phải liên thủ với nhau cũng không có khả năng làm gì được bọn hắn! Triển Hồng tràn đầy lòng tin đối với hai vị Nhân Hoàng...
- Ừm, nói cũng có lý.
Thịnh An Ức gật đầu.
Nếu như ngay cả Thịnh Diệp liên thủ với Thịnh Hiển mà không giải quyết được, cái kia đổi thành một cấp Đế khác tới cũng sẽ không khác nhau chút nào. Hai người bọn họ, chính là đại biểu chiến lực mạnh nhất của Hạo Thổ!
Nhưng Thịnh Tri Hạ nhìn cung điện xa xa, chân mày vẫn gắt gao nhíu chặt. Chẳng biết tại sao trong lòng nàng luôn có linh cảm không lành.
Đối phương nhất định là có niềm tin tuyệt đối, nếu không... Tuyệt đối không dám gióng trống khua chiêng đánh tới cửa.
- Là ai... Có loại thực lực này, còn có lá gan lớn như vậy chứ?
Thịnh Tri Hạ cúi đầu âm thầm suy tư.
Triển Hồng khuyên nhủ:
- Hai vị điện hạ, các ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về tẩm cung, hiện tại đại trận phòng ngự đã bị phá, trong hoàng cung cũng không an toàn.
- Được rồi.
Các nàng gật đầu, xoay người định đi vào tẩm cung.
Nhưng đúng lúc này, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên lần nữa. Ầm!