Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 813 - Chương 813. Lãnh Chưởng Môn, Ngươi Giết Phụ Hoàng Của Ta Rồi Sao!?

Chương 813. Lãnh chưởng môn, ngươi giết phụ hoàng của ta rồi sao!? Chương 813. Lãnh chưởng môn, ngươi giết phụ hoàng của ta rồi sao!?

Tiếng nổ y như tiếng sấm chấn động khiến mấy người có chút đứng không vững.

- Đây, đây là cái gì...

Các nàng ngẩng đầu nhìn lại, biểu tình trong nháy mắt liền đọng lại.

Chỉ thấy trên đỉnh Tử Huy các, một đạo thần quang sáng lạn vài trăm thước hung hãn chém xuống! Trước mắt bao người, trực tiếp chém cung điện xa hoa đó thành hai nửa!

Vết nứt cực lớn, hầu như kéo dài qua toàn bộ hoàng cung!

Cung điện vốn xa hoa tráng lệ nhất, trong chớp mắt biến thành một vùng đổ nát!

Nhưng mà các nàng chưa phản ứng kịp, đạo thần quang thứ hai lần nữa ngưng tụ, lại theo đường cũ chém xuống lần nữa! Có điều lần này tốc độ nhanh hơn, uy thế càng mạnh, thần quang càng thêm chói mắt!

Ầm!

Quần thể cung điện trùng điệp nát nhừ như bún! Kiếm thứ ba!

Hư không tan biến, mặt trời rơi rụng, không gian trực tiếp bị xé rách, kẽ nứt đen khổng lồ vắt ngang giữa không trung, trông như là vết thương xấu xí dữ tợn của thiên địa vậy!

Triển Hồng nhìn kẽ nứt lan tràn vô tận giữa không trung, ánh mắt đờ đẫn.

- Cái này... Đây rốt cuộc là sao?

Ba kiếm chém xuống, vạn vật điêu tàn.

Hoàng cung rộng lớn như vậy, nhưng đã hóa thành tro tàn chỉ trong chốc lát, ba vết chém sâu xuống đến nỗi không còn một viên gạch nào còn nguyên vẹn!

Những vết nứt xen kẽ nhau trên không trung, dường như vòm trời này đã không còn nguyên vẹn, những vết chém vẫn không có tiêu tán. Ánh mặt trời chói trang cũng bị những vết nứt này nuốt chửng, bên trong hoàng cung u ám như địa ngục, dường như thời gian ở chỗ này đã ngừng lại.

- Hộ giá!!

- Người đâu, mau đến hộ giá!

- Tử Huy các đã bị khống chế, còn chưa có tìm thấy bệ hạ!

- Trận pháp dự bị đâu? Mau khởi động đi!

Các cấm vệ của hoàng cung phản ứng rất nhanh.

Không khí yên lặng trước đó bị phá vỡ, vô số những bóng dáng bay vút trên không trung, bên tai là tiếng hò hét ồn ào. Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ hoàng cung, bảo vệ an toàn cho tất cả các thành viên của hoàng thất.

Nhưng mà nhiều năm như vậy trôi qua bọn họ đã quá nhàn rỗi.

Sự an toàn của hoàng cung gần như vô đối hoàn toàn, hoàng thất rất mạnh mẽ, tác dụng của bọn họ là canh gác tượng trưng cho có mà thôi. Cuối cùng thì bây giờ cũng có kẻ địch tập kích rồi.

Nhưng mà kẻ này cũng mạnh quá đi mất, hoàng cung gần như đã bị phá hủy hoàn toàn!

Nhóm cấm vệ cũng không có thời gian mà kinh ngạc, việc của bọn họ bây giờ là phải đảm bảo sự an toàn của Thịnh Diệp! Cho dù Thịnh Diệp có mạnh hơn bọn họ đi chăng nữa...

nhưng cho dù cấm vệ có tìm kiếm như thế nào thì cũng không có tìm thấy Thịnh Diệp, giống như bỗng dưng mà biến mất khỏi thế giới này và đến một không gian khác mà chiến đấu!

So với sự ồn ào huyên náo ở bên ngoài thì bên trong tẩm cung lại yên tĩnh đến đáng sợ. Ba người đứng yên ở đó ngơ ngác như bức tượng.

Nhìn cảnh tượng bừa bãi trước mắt, thật lâu cũng chưa có tỉnh hồn lại.

Nàng vốn dĩ tràn đầy sự tin tưởng về sức mạnh của Thịnh Diệp và Thịnh Hiển, nhưng nàng hồi tưởng về cảnh tượng rung động lúc nãy, không nhịn được mà run cầm cập.

Quá kinh khủng!

Ba kiếm kinh thiên động địa đó, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của nàng! Nàng cảm thấy dường như cả thiên địa này như bị chặt đứt!

Đây là thần thông mà con người có thể tạo ra được sao?

- Bây giờ Triển Hồng cũng không có xác định được Thịnh Diệp có chống đỡ nổi uy lực của ba kiếm này hay không!

- Kiếm chiêu này...chẳng lẽ là Sở Linh Xuyên?

Triển Hồng nhíu mày:

- Không đúng lắm. Cách đây không lâu Sở Linh Xuyên còn ở trong hoàng cung, làm sao sẽ làm việc này?

Nàng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, dòng suy nghĩ rối loạn không ngừng.

Điều mà nàng có thể xác định được ngay lúc này là loạn thế sắp tới rồi!

Thịnh Tộc trọng thương, không lâu sau đó tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, thế đạo vốn dĩ đang hỗn loạn sẽ càng khó mà suy đoán.

Thời thế sắp thay đổi rồi!

Thịnh Tri Hạ và Thịnh An Ức liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt rất nghiêm trọng.

Lần này hoàng cũng bị phá hủy, hơn nữa Thịnh Diệp và Thịnh Hiển mất tích, có thể tai ương sắp bắt đầu!

- Sẽ là ai chứ?

Thịnh Tri Hạ thấp giọng giọng nói:

- Thịnh tộc lúc nào đắc tội địch nhân mạnh mẽ như vậy chứ?

Thịnh An Ức lắc đầu;

- Ta cũng không biết...

Lời còn chưa có nói hết, hai con mắt của hắn đã tràn ngập sự không tưởng.

- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?

Thịnh Tri Hạ khó hiểu nói.

Theo tầm mắt của nàng quay đầu nhìn lại, hắn cũng sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy vị trí gần đó, một bóng người mặc áo trắng từ trên trời hạ xuống.

Người kia mặc một áo bào màu trắng, dáng người yểu điệu với một tốc độ kinh người, khuôn mặt tươi cười hờ hững.

Như là một cục băng lạnh buốt. Lúc này đang chầm chậm lại gần chỗ các nàng.

- Đứng lại! Ngươi là người phương nào?

Triển Hồng bước về phía trước, lạnh lùng nói:

- Đây là cấm địa của hoàng cung, kẻ nào tự tiện xông vào phải chết!

Nữ nhân kia làm như không nghe thấy, vẫn từng bước từng bước đến lại gần các nàng.

Trong lòng Triển Hồng tràn ngập sự sợ hãi.

Nữ nhân kia khiến nàng có cảm giác rất nguy hiểm, như là ác ma ở dưới địa ngục vậy, chỉ là nhìn thoáng qua thôi cũng phải rùng mình, nhìn thấy đối phương ngày càng đến gần, cuối cùng thì Triển Hồng cũng nhịn không nổi mà phi thân lao đến!

Bình Luận (0)
Comment