- Ta đã bảo là ngươi hãy đứng lại!
Mấy tên thị vệ thấy thế cũng lao tới.
Nữ nhân kia khiến nàng có cảm giác quá nguy hiểm, phải ra tay trước thôi!
Kết quả còn chưa chạm được vào góc áo của nàng, không khí ngưng đọng đại trong nháy mắt, mấy người đứng im như những con rối treo ở trên không trung.
Không thể nào mà động đậy được.
Nữ nhân mặc áo trắng kia liếc mắt nhìn Triển Hồng, thản nhiên nói:
- Ầm ĩ!
Cả người của Triển Hồng run rẩy, nét mặt nàng tràn ngập sự sợ hãi.
Quá mạnh mẽ!
Nữ nhân kia quá mạnh, nàng cường đại đến nỗi người khác có cảm giác không thể nào mà phản kháng được, chỉ có thể như cá nằm trên thớt mặc cho người chém giết.
Xem ra nữ nhân thần bí này chính là người đã phá hủy hoàng cung.
- Nếu nàng không có chút tổn thương nào mà xuất hiện ở đây, chẳng phải nói rõ một điều Thịnh Hoàng...
Tim của Triển Hồng đập nhanh.
Trong nháy mắt đó, nàng cũng đang suy nghĩ bản thân sẽ chết như thế nào rồi!
Nhưng kỳ quái là, nữ nhân đó cũng chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi đi thẳng ra bên ngoài. Không chút nào hứng thú gì về nàng.
...
Thịnh An Ức đứng ở đó, nhìn nữ nhân lạnh lùng ở trước mắt, nét mặt của hắn tràn đầy hoảng loạn.
- Lãnh, Lãnh chưởng môn?
!
- Ồ?
Lãnh Vô Yên cau mày:
- Ngươi nhận ra ta sao?
- Hóa ra chính là ngươi!
Thịnh An Ức căng thẳng nuốt nước bọt.
Lúc trước bởi bì Lý Nhiên, nàng cũng đi tìm tin tức của Lãnh Vô Yên, tuy chỉ là một bức vẽ mơ hồ, nhưng lại miêu tả được khí chất của nàng rất rõ ràng.
Vừa rồi lúc Lãnh Vô Yên hạ xuống, nàng có cảm giác rất quen nhưng không ngờ lại là đối phương1
- Ngươi là sư tôn của Lý thánh tử, Ngọc diện...khụ khụ , Lãnh chưởng môn?
!
Thịnh Tri Hạ trợn tròn mắt.
Nguyên lại người công phá phòng ngự đại trận, chỉ dùng ba kiếm phá hủy hoàng cung chính là Lãnh Vô Yên sao?
Cũng thật là không thể nào mà đoán nổi.
Sau khi thích Lý Nhiên, các nàng có suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng khi gặp gõ đối phương, nhưng cũng không có ngờ được là trong hoàn cảnh này!
Lãnh Vô Yên nhìn hai người, đôi mắt phượng của nàng nheo lại.
- Đúng là có vài phần nhan sắc, không trách Nhiên Nhi cũng để ý đến ngươi như vậy!
Con ngươi của Lãnh Vô Yên lạnh ngắt, sát khí tỏa ra lan tràn.
Ngón tay hơi giật giật, một vệt ánh sáng nở rộ, nhưng nàng lại do dự một chút, sau đó lại tắt đi.
- Thôi, cứ như vậy mà giết nàng ta, Nhiên Nhi sẽ nổi giận. Cái tên nghịch đồ này, cũng thật là đáng ghét!
Ba người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, trong không khí quẩn quanh sự yên lặng quỷ dị.
Lúc này, Thịnh Tri Hạ bỗng nhiên nhớ đến cái gì, kêu lên:
- Đúng rồi, phụ hoàng đâu?
- Lãnh chưởng môn, ngươi giết phụ hoàng rồi sao ?
!
Nhìn nữ nhân với vẻ mặt lạnh như băng trước mặt, giọng nói của Thịnh An Ức căng thẳng hơn. Đối mặt với một cường giả số một ở hạo thổ nàng cũng có nhiều tò mò.
Bởi vì...chuyện mà vị chưởng môn này làm ra, thật sự kinh hãi thế tục, hầu như là việc nào nàng ra tay cũng khiến cho mọi người bàn tán sôi nổi!
Năm đó nàng là một Đế cấp cường giả mới tấn thăng, vừa mới bắt đầu thì những cường giả lão làng cũng không có để ý đến nàng với tông môn của nàng.
Nhưng Lãnh Vô Yên lại dựa vào thực lực của mình, cùng với thủ đọan khốc liệt vô tình, một lần nữa định nghĩa lại cho mọi người thấy thế nào là thực lực mạnh mẽ.
Đầu tiên nàng hủy diệt một nhất lưu chính đạo tông môn, đơn giản chỉ vì đối phương giết chết đệ tử của môn phái nàng.
Sau đó là việc đối diện với tổ chức chính đạo.
- Hành động diệt ma.
Một người một kiếm nhuộm đỏ La Sát Sơn, khiến cho vô số Độ kiếp đại năng là oan hồn dưới kiếm của nàng, thậm chí nàng còn đánh cho Trần Uẩn Đạo trọng thương, cầm kiếm truy sát hắn mấy vạn dặm!
Cuối cùng từ ngoài ngàn dặm xa xôi giơ kiếm chém Phi Vân Sơn, Trần Uẩn Đạo sợ đến nỗi đóng cửa bế quan, gần trăm năm cũng không dám đi ra ngoài! Một trận chiến đó, tên tuổi của nàng vang danh khắp hạo thổ!
Nhưng mà bởi vì không am hiểu.
- Tuyên truyền và vận hành.
Lại tăng thêm việc thế nhân vốn dĩ đã có sự phiến diện đối với ma đạo, những sự việc xảy ra vào năm đó, những người biết được sự thật cũng chỉ có vài người.
Thịnh An Ức là công chúa của Thịnh tộc, tất nhiên là sẽ biết được những chuyện cũ này.
Vốn dĩ nàng vẫn có sự nghi ngờ với những câu chuyện như này, không tin tưởng được con người cũng có thể mạnh như vậy.
Cho đến trước đó, một lần nữa Lãnh Vô Yên lại vác kiếm chém Trần Uẩn Đạo, ở dưới mắt mấy vịi đại năng chém nát nhục thân của hắn, đạo cơ cũng tan nát không còn gì!
theo lời của Thịnh Diệp, phải hơn một trăm năm thì Trần Uẩn Đạo mới có thể khôi phục được!
- Không nghĩ rằng kẻ địch xâm lấn hoàng cung lại là nàng?
!
Thịnh An Ức cắn môi.
- Trách không được nàng một người mà có thể chém vỡ đại trận, Lãnh chưởng môn đúng là danh bất hư truyền!
Nàng cẩn thận mà đánh giá đối phương, con ngươi của nàng lóe ra ánh sáng đặc biệt.
- Nhưng mà...
- Nàng không có giống như là trong lời đồn đại!
Ở trong nhận biết của nàng, Lãnh Vô Yên là kiểu.
- Cuồng ma giết người.
Ma nữ, tính cách tàn nhẫn, tính khí thì quái gở, ánh mắt phải có ánh đỏ khát máu, một lời không đúng ý nàng thì sẽ giết sạch kiểu đó.