Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 815 - Chương 815. Nữ Nhân Đó Thật Là Hung Tàn?!

Chương 815. Nữ nhân đó thật là hung tàn?! Chương 815. Nữ nhân đó thật là hung tàn?!

Nhưng bây giờ nhìn thấy nàng hoàn toàn không phải như trong tưởng tượng, khuôn mặt kia tinh xảo minh diễm, đẹp không thể tả, giống như một viên ngọc hoàn mỹ không chút tì vết nào. Tròng mắt nàng trắng đen rõ ràng như một hồ nước mùa thu, khuôn mặt cười ẩn trong tà áo, khiến người ta cảm thấy thật kì quái.

Giống như một con...mèo?

...

Nàng cho người khác thấy nàng là một người lạnh lùng cao ngạo, dường như không nhiễm khói bụi hồng trần, không có cách nào mà so sánh với loại người thích giết chóc được.

- Đây là sư phụ của Lý Thánh Tử sao?

Mặt của Thịnh An Ức bỗng nhiên đỏ lên.

Không nghĩ được rằng nàng lại gặp đối phương trong hoàn cảnh này.

Nàng lấy tay chỉnh lại đầu tóc quần áo, ở trong lòng nàng có suy nghĩ rằng, lo lắng mình sẽ để lại ấn tượng xấu ...

Lúc này Thịnh Tri Hạ hô lên:

- Lãnh chưởng môn, ngài giết phụ hoàng của ta rồi sao?

- Hả?

Thịnh An Ức nghe vậy thì kinh ngạc, lúc này nàng mới hồi phục lại tinh thần. Đúng vậy, phụ hoàng đâu?!

Đối phương đánh đến tận đây, hoàng cung bây giờ cũng chỉ là đống đổ nát!

Nàng thong thả xuất hiện, cho thấy phụ hoàng của nàng có thể đã...

Lúc này nàng cũng không có quan tâm đến việc xấu hổ gì nữa, lo lắng mà nói:

- Lãnh chưởng môn, ngươi...ngươi...phụ hoàng của ta đâu rồi?

Lãnh Vô Yên mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Các ngươi đang nói đến Thịnh Diệp sao. Thật đáng tiếc, thực lực của hắn còn kém xa Trần Uẩn Đạo, còn không có tiếp nổi kiếm thứ hai của bổn tọa...

Nói xong nàng lắc đầu, giống như là còn chưa có hết hứng thú.

Hai người kia nghe vậy sắc mặt tái nhợt, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là sự hoảng loạn và tuyệt vọng.

Trần Uẩn Đạo suýt chút nữa bị ba kiếm chém chết, bây giờ đối phương nói rằng Thịnh Diệp còn không có đỡ được kiếm thứ hai của nàng, cho nên là...

- Hoàng...chết rồi...?

Hai chân của Thịnh Tri Hạ mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tuy rằng người đời thường hay nói nhà Đế Vương bạc tình, Thịnh Diệp không có tình nghĩa cha con nào với các nàng, hắn đã từng lợi dụng các nàng để tiếp cận Lý Nhiên...

Nhưng cho dù nói như thế nào, hắn cũng là cha của các nàng!

Vậy mà đã chết rồi?

Các nàng vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật này.

Viền mắt của Thịnh Tri Hạ đỏ bừng, thân thể nàng run rẩy, cuối cùng cũng không có kiềm chế được mà òa khóc.

- Oa! Phụ hoàng...!

Tiếng khóc thê thảm như quỷ đòi mạng, nước mắt như lũ vỡ đê tràn ra ngoài.

Thịnh An Ức cũng khóc, nước mắt như những hại ngọc không ngừng mà rơi xuống. Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng nức nở của hai nàng.

Nhìn các nàng khóc lóc ầm ĩ như vậy, Lãnh Vô Yên cảm thấy đau cả đầu, cau mày nói:

- Chờ chút nào, ai nói với các ngươi là Thịnh Diệp chết rồi?

- Oa...Hả?

Người người nghe vậy thì ngạc nhiên, dừng khóc lại, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Lãnh Vô Yên.

- Phụ Hoàng chưa chết sao? Không phải ngươi nói là hắn còn không đỡ nổi kiếm thứ hai của ngươi sao?

Trên mặt của Thịnh Tri Hạ nước mắt tèm nhem, ồm ồm hỏi.

Lãnh Vô Yên tức giận nói:

- Bổn tọa nói là hắn không có đỡ được kiếm của bổn tọa, nhưng có nói là hắn đã chết đâu? Không phải còn có một lão bất tử Thịnh Hiển sao?

Thịnh Diệp xác thực không có đỡ được kiếm thứ hai của nàng.

Nói đúng ra, kiếm đầu tiên cũng đã đủ để cho hắn cuốn gói rồi.

Tuy cùng là Đế cấp, nhưng Thịnh Diệp cũng chỉ tầm thường mà thôi.

Còn yếu ớt hơn so với Trần Uẩn Đạo, ít ra Trần Uẩn Đạo còn tiếp được ba kiếm của nàng, Thịnh Diệp có suy nghĩ đỡ được ba kiếm của nàng sao, ngủ đi rồi mơ. Nhưng dù sao cũng có sự tồn tại của Thịnh Hiển.

Không thể không nói, lão ngủ say mấy ngàn năm này, đúng là không thể nào mà không có chút thủ đoạn được.

Trực tiếp lấy thân hóa đạo, dùng vô thượng đạo ý miễn cưỡng đỡ được kiếm thứ hai của nàng, sau đó lợi dụng khả năng thôi diễn của Thái Ất Thần Thuật, tìm được kẽ hở mà tránh thoát.

Giả bộ như đang tấn công, thực ra là đang tìm đường chạy trốn, mang theo Thịnh Diệp đang nửa sống nửa chết chạy vào một bí cảnh nào đó. Chắc là tổ địa của Thịnh tộc.

Rất nhanh Lãnh Vô Yên đã tìm được vị trí của bí cảnh, nhưng nàng không có vội đuổi theo.

Bên trong đó dường như cất giấu một cái gì đó rất hung ác, tỏa ra khí tức để cho nàng cũng phải kiêng kỵ. Thịnh tộc có thể ngồi vững vị trí này cho đến ngày nay, nội tình cũng không hề đơn giản.

Mà Lãnh Vô Yên cũng không muốn cho người khác cảm thấy, U La Địện của nàng muốn chiếm giang sơn này, nàng cũng không có chút hứng thú nào với việc gia nhập vào hoàng cung.

Cho nên là Thịnh Diệp sống hay chết nàng cũng không có quan tâm.

- Thật sao, Phụ Hoàng còn chưa có chết/

Thịnh An Ức sụt sịt, khiếp sợ mà hỏi.

Lãnh Vô Yên tùy tiện nói:

- Bổn tọa đến đây là muốn nghe Thịnh Diệp nói vài chuyện, cũng không có ý định...mà nhìn ta hung tàn lắm hay sao?

Hai vị công chúa nuốt nước bọt.

Có hung tàn hay không thì trong lòng ngươi còn chưa rõ hay sao?

Xung quanh là những đống đổ nát, một mảnh hỗn loạn, cả hoàng cung như một chiến trường, sau đó ngươi nói chỉ đến đây để nói chuyện, bây giờ thì Thịnh An Ức cũng đã hiểu ra vì sao mà Phụ Hoàng gọi nàng ta là ma nữ. Thật rảnh rỗi. Nữ nhân đó thật kinh khủng!!

Bình Luận (0)
Comment