Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 817 - Chương 817. Không Muốn Chết Thì Câm Miệng, Tổ Địa Thịnh Tộc!

Chương 817. Không muốn chết thì câm miệng, tổ địa Thịnh tộc! Chương 817. Không muốn chết thì câm miệng, tổ địa Thịnh tộc!

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của các nàng, Lãnh Vô Yên cũng thấy khó chịu. Các nàng không sợ chết thì thôi, còn nói giúp cho Lý Nhiên!! muốn giết hết quá!!

Thế nhưng nghĩ lại những gì Lý Nhiên đã nói, ánh sáng ở đầu ngón tay của nàng chậm rãi tiêu tán.

Nếu như giết các nàng rồi, chắc chắn Lý Nhiên sẽ nổi giận, sẽ không để ý đến mình nữa...một cảm giác vô lực trào dâng trong lòng nàng.

Rõ ràng là đối phương đang có ý đồ với nam nhân của mình, tuy nhiên nàng lại không có biện pháp, cảm giác này thật là khó chịu.

Lãnh Vô Yên trầm mặc một lát, cũng không có nghĩ ra được nên xử lý như thế nào. Cuối cùng nàng chỉ có thể bỏ qua.

- Bổn tọa cảnh cáo các ngươi, không nên có ý đồ gì với Lý Nhiên, nếu không bổn tọa sẽ giết sạch Thịnh tộc các người, chỉ chừa lại hai người ngươi nhìn ngắm!!

Nói xong nàng quay người bay đi.

...

Nhìn thấy người đi rồi, hai người vẫn chưa có tỉnh hồn lại.

- nàng đi rồi sao...?

Vốn dĩ các nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để liều chết, kết quả đối phương vậy mà chỉ nói vài câu rồi đi? Không giống với phong cách của Lãnh Vô Yên cho lắm!

- Tại sao ta có cảm giác là Lãnh chưởng môn đang ghen nhỉ?

Thịnh Tri Hạ nhéo cằm, nghi hoặc mà nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thịnh An Ức vội vàng che miệng của nàng lại:

- Xuỵt, đừng có nói lung tung, nàng còn chưa có đi xa đâu!!

- Ừm.

Thịnh Tri Hạ gật đầu, sau đó thở dài bất đắc dĩ:

- Nhưng Lãnh chưởng môn cũng đã cảnh cáo, chúng ta không được yêu đương với Lý thánh tử nữa phải không?

Thịnh An Ức nghe vậy mặt đỏ lên, tức giận gõ đầu nàng một cái:

- Ta nói này, ngươi cũng nhìn xung quanh đi, nhà ngươi cũng bị người ta dỡ sạch rồi, còn ở đây nói đến chuyện yêu đương sao?

- Còn Lý thánh tử...haizz, thôi nói sau đi.

Lúc nói chuyện thần tình của nàng cũng có chút bất lực.

Thịnh Tri Hạ ủ rũ:

- Cũng chỉ có thể như vậy...

Hai người nhìn nhau, cũng không có vui sướng sau khi sống sót sau tai nạn, ngược lại còn sa sút thở dài.

Mà sau khi Lãnh Vô Yên rời đi, một bên Triển Hồng đang lơ lửng giữa không trung được khôi phục tự do, ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất.

Nhưng mà cũng không có đứng lên, mà co quắp ở trên mặt đất, trên khuôn mặt là sự sợ hãi và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Địch nhân xâm lấn hoàng cung, hóa ra chính là Ngọc Diện La Sát Lãnh Vô Yên?

- Nàng chém Thịnh Hoàng và Vô Thượng hoàng?

- Còn hai vị công chúa...còn thích cái ma đầu Lý Nhiên kia sao?

Triển Hồng nuốt nước bọt.

Nghe được nhiều bí mật như vậy mình có bị diệt khẩu không?

Lãnh Vô Yên yêu kiều mà đi rồi.

Bên trong tẩm điện yên tĩnh lạio.

Hai vị công chúa vẫn còn đắm chìm trong câu nói.

- Không được yêu đương với Lý Nhiên nữa.

bầu không khí bi thương không thể thoát ra được. Một lúc lâu sau hai nàng mới hồi phục lại tinh thần.

Ngẩng đầu nhìn lên, mặt của ngươi người đỏ bừng lên

Chỉ thấy Triển Hồng và những tên thị vệ còn lại nhìn các nàng với ánh mắt kỳ quái, trong ánh mắt đó bao hàm sự khiếp sợ và không thể tin nổi những lời Lãnh Vô Yên vừa nói lúc nãy.

Hai vị công chúa tôn quý nhất của Thịnh tộc, cùng thích một người ở trong ma giáo ?

Thậm chí còn gửi thư tình cho người ta, khiến cho sư tôn của người ta đến tận nhà hỏi tội, hủy hoại toàn bộ hoàng cung!

Việc này...

Cũng thật là vô lý!

Bọn thị vệ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, đầu óc mơ hồ, không biết phải làm sao. Bầu không khí lúc này tràn ngập sự lúng túng.

Đúng lúc này, Triển Hồng bò dậy, hắng giọng một cái nói ra:

- Khụ khụ, hai vị điện hạ, tha thứ cho thuộc hạ vô năng, không có ngăn cản được người kia...hai vị không có sao chứ?

Thịnh Tri Hạ đỏ mặt cúi đầu.

Biểu tình của Thịnh An Ức thì không được tự nhiên, lắc đầu nói:

- Chúng ta không sao, thống lĩnh Triển Hồng có bị thương không?

- Đạ tạ điện hạ đã quan tâm.

Triển Hồng nói ra:

- Thuộc hạ chỉ bị đối phương khóa lại mà thôi, cơ thể không có chuyện gì xảy ra.

- Vậy là tốt rồi.

Thịnh An Ức gật đầu, do dự một chút, dường như nàng muốn nói cái gì đó.

Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, Triển Hồng đã cướp lời nói ra:

- Vừa rồi thuộc hạ bị cái ma nữ kia khóa lại, ngũ giác bị phong bế, mắt không thấy tai không nghe, không biết nàng ta đã nói những gì với công chúa? Nàng ta tại sao lại muốn xâm lấn hoàng cung?

- Hả?

Hai người nghe vậy thì sửng sốt.

Thịnh Tri Hạ ngẩng đầu, nghi ngờ nói:

- Ngươi nói là ngũ giác của ngươi bị phong bế, nội dung mà bọn ta nói ngươi không có nghe thấy?

- Đúng vậy.

Triển Hồng gật đầu.

Hai người nghi ngờ, tất nhiên là không có tin.

Thấy thế Triển Hồn quay đầu hỏi:

- Khụ Khụ, các người vừa rồi có nghe thấy cái gì không?

Nhìn thấy thống lĩnh nháy nháy mắt, bọn thị vệ cũng hiểu nên làm cái gì, đồng loạt lắc đầu nói:

- Chúng ta không nghe thấy cái gì cả!

- Ngài thấy không.

Triển Hồng quay người lại, nhún nhún vai nói:

- Chúng ta thật sự không biết cái gì cả.

- Vậy sao...

Tuy hai người có cảm giác không đúng lắm, thế nhưng đối diện với ánh mắt vô tội của Triển Hồng, lại không có tìm ra sơ hở nào.

- chẳng lẽ Lãnh chưởng môn cẩn thận tỉ mỉ như vậy sao, lúc chế phục các nàng, vẫn không quên việc phong bế thị giác của bọn họ?

Bình Luận (0)
Comment