- Dù sao vi phạm lệnh cấm này của U La Điện, chắc cũng không có muốn bị người khác biết được!
Hai nàng nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Triển Hồng thấy hai nàng đã không có cảnh giác nữa, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau mồ hôi ở trên trán. Nguy hiểm quá, may mà mình nhanh trí!!!
Nếu không sẽ bị diệt khẩu...
Lúc này, Thịnh An Ức nhớ ra cái gì đó, cau mày:
- Đúng rồi, không biết phụ hoàng bây giờ thế nào rồi?
Thịnh Tri Hạ lo lắng nói:
- Mặc dù Lãnh chưởng môn nói phụ hoàng chưa chết, nhưng nhìn ba kiếm kinh thiên động địa kia mà xem, sợ rằng tình huống cũng không có tốt lắm.
- Chúng ta đến Tử Huy Các xem sao.
Hai người nói xong cũng chuẩn bị lên đường.
Triển Hồng thấy vậy vội vàng muốn đi theo sau.
Thịnh An Ức dừng lại, lắc đầu nói:
- Triển thống lĩnh, bây giờ hoàng cung khắp nơi lộn xộn, ngươi dẫn người đi trợ giúp cấm vệ trước đi, thuận tiện thống kê thương vong, không cần phải đi theo bọn ta đâu.
- Việc này.
...
Triển Hồng nghe vậy có chút do dự.
Nhưng mà nhìn những bức tường đổ nát ở xung quanh, một mảnh hỗn loạn, hắn đầu:
- Tuân mệnh, hai vị công chúa xin hãy cẩn thận.
Lãnh Vô Yên đã rời khỏi, trong hoàng cung chắc là sẽ an toàn.
Dù sao ở trước mặt cũng không có giết hai nàng, không có lí do gì mà ra tay ở sau lưng cả.
- Ừm.
Thịnh An Ức lên tiếng, sau đó cùng với Thịnh Tri Hạ bay đến khu vực trung ương. Nhìn thấy hình bóng của hai người đi xa, ánh mắt của triển Hồng phức tạp.
- không có nghĩ đến!! hai vị công chúa vậy mà...!
- Triển thống lĩnh...
Lúc này, một nữ thị vệ nói ra:
- Vừa rồi chúng ta nghe thấy hết mọi chuyện, tại sao lại phải nói dối công chúa điện hạ?
- Nói dối? Ai nói dối?
Chân mày Triển Hồng cau lại, lạnh lùng nói:
- Ngũ giác của ta bị phong bế lại, cái gì cũng không biết. Làm sao, chẳng lẽ ngươi khác bọn ta sao?
- Ta...
Nữ thị vệ còn muốn nói gì đó, người bên cạnh đẩy nàng một cái, ý nói nàng hãy câm miệng lại.
Ánh mắt của Triển Hồng nhìn về đám thị vệ, giọng nói lạnh như băng:
- Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này tốt nhất là dừng ở đây! Nếu để cho ta nghe thấy ở chỗ nào đó tung tin đồn về chuyện này, ta nhất định sẽ cạy miệng của từng người một ra, xem coi ai là người để lộ ra!
...
Không muốn bị tri di cửu tộc, thì hãy thông minh lên đi!
Sắc mặt của đám thị vệ trắng bệch, đồng thanh nói:
- Vâng, chúng ta không biết gì hết!
Nữ thị vệ kia bây giờ sợ đến run lẩy bẩy.
Triển Hồng liếc mắt nhìn:
- Đi thống kê những người đã tử vong đi, hỗ trợ cấm vệ của hoàng cung.
- Tuân mệnh!
Đám người lên tiếng, vội vàng xoay người rời đi.
Nhìn thấy các nàng hốt hoảng, tay nắm trường kiếm của Triển Hồng thả lỏng, lắc đầu thở dài.
- Mẹ nó, không có ra tay được!
Chuyện vừa rồi xảy ra, thật ra mọi người ai cũng nghe được. Nhưng trong lòng Triển Hồng rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không được thừa nhận...
Hai vị công chúa cùng thích ma giáo thánh tử, nhân hoàng Thịnh Diệp còn cho các nàng viết thư tình? Việc này mà truyền ra ngoài, sẽ thành sỉ nhục của Thịnh tộc!
Đây là bộ mặt của hoàng thất!
Đến lúc đó vì diệt khẩu, bao gồm cả hắn và những người biết chuyện sẽ gặp tai ương!
Công chúa thì nhẹ dạ, có thể sẽ không làm gì các nàng, thế nhưng là Thịnh Diệp thì chưa chắc! Nghĩ đến thủ đoạn của vị nhân hoàng kia, Triển Hồng rùng mình một cái.
- Ta nên giết hết các nàng mới phải, lỡ như có người tiết lộ việc này.
Triển Hồng đã lớn tuổi, nội tâm cũng không có ác liệt, hắn lắc đầu sắc mặt có chút bất đắc dĩ:
- Thôi kệ đi, đến đâu thì đến.
- Nhưng mà tình trạng của Thịnh hoàng bây giờ, hắn sẽ không có tâm tư gì mà quản việc này!
...
Tổ địa của Thịnh tộc.
Đó là một bí cảnh có diện tích cực lớn, mặt trời chói chang treo trên cao, trời xanh mênh mông, có sông núi đầy đủ, có cây cối xanh tươi, nhìn qua giống như là một thế giới thu nhỏ.
Mà ở giữa một ngọn núi ở trung tâm bí cảnh, có một tế đàn được xây dựng bằng đá xanh, Trên đó là một cung điện xa hoa to lớn, dĩ nhiên là hùng vĩ hơn cả hoàng cung, đây chính là tổ miếu của Thịnh tộc.
Trước khi mà Thịnh Tộc thống trị giang sơn này, liệt tổ liệt tông của bọn hắn được cung phụng ở đây, được coi là một chỗ thần thánh và bí ẩn nhất.
Lúc này ở trên tế đàn có hai người đang nằm trên đó.
Bọn họ quần áo tả tơi, dáng dấp trông rất thê thảm, toàn thân máu thịt be bét, không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự thảm thiết của bọn họ, so với sự thần thánh của tổ miếu không hợp chút nào.
Hai người đó chính là Thịnh Diệp và Thịnh Hiển!
Tổ đại Thịnh tộc.
Ở trên tế đàn Thịnh Diệp nằm lăn lóc trên mặt đất, tay phải bị chém đứt, chỗ đứt trơn tuột long lanh như mặt kính’
- Cánh tay của trẫm!
- Sự vật luôn xoay vòng, rốt cuộc cũng có một ngày trẫm đã hiểu cảm giác của Trần Uẩn Đạo!
Sắc mặt của Thịnh Diệp trắng bệch, khóc không ra nước mắt.
Trước đó hắn còn chế giễu Trần Uẩn Đạo, kết quả không đến mấy ngày nữa mình cũng giống như hắn!
- Câm miệng!
Thịnh Hiển lau vết máu ở trên miệng, tức giận nói :
- Buồn vì mất tay sao? Nếu không phải lão phu phản ứng nhanh, ngươi bây giờ chỉ là một đống thịt nát!