Toàn bộ cánh cửa ánh lên ánh sáng màu đỏ thắm, trên cánh có có hai cái đầu của kim sắc thú mồm đang ngậm tay nắm cửa, nhìn thoáng qua như là vật sống!
Cọt kẹt~ Cánh cửa mở ra, một bóng dáng chân đạp hào quang mà bay ra.
Thần tình của các trưởng lão ngày càng kích động, mọi người dồn dập hành lễ, cao giọng nói:
- Cung nghênh chưởng môn xuất quan!
Hào quan dần biến mất, bóng dáng của một người đàn ông dần hiện ra.
Thân hình cao lớn, khuôn mặt cường tráng, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng, đúng vậy hắn chính là chưởng môn của Thần Đạo Cung, Trần Uẩn Đạo!
Trên người của hắn tản man ra ánh hào quang, khí tức mạnh mẽ cường thịnh! Trước kia bị thương nặng là thế, không ngờ chỉ ngắn ngủi vài tháng mà thôi đã hoàn toàn hồi phục như cũ!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn giống như là đột phá!
- Bái kiến chưởng môn!
Các chưởng lão hưng phấn.
Vốn tưởng rằng chưởng môn phải bế quan mấy chục năm trời, không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy đã xuất quan!
- Ừm!
Khác với tâm trạng kích động của các trưởng lão, biểu tình của Trần Uẩn Đạo rất bình thản, hắn chỉ nhàn nhạt lên tiếng. Nhấc tay phẩy nhẹ một cái, đạo bào âm dương ngư màu đen hiện lên, hắn trực tiếp mặc lên người.
Cùng lúc đó, ánh hào quang chói mắt đã biến mất hoàn toàn.
Vũ Thành Không thấy hắn hoàn hảo không bị thương chút nào, trong lòng lo lắng, cẩn thận hỏi:
- Xem trạng thái của chưởng môn, không chỉ khôi phục thương thế, thực lực cũng có tinh tiến?
Trần Uẩn Đạo siết nắm đấm một cái, gật đầu nói:
- Thân thể hồi phục như cũ, còn thực lực...so với lúc đầu mà nói, đúng là đã mạnh hơn một chút.
- Còn mạnh hơn lúc trước?
Vũ Thành Không nghe vậy vui vẻ:
- Chúc mừng chưởng môn, chúc mừng chưởng môn! Xem ra đây chính là nhân họa đắc phúc!
Vẻ mặt của những người khác cũng rất mừng rỡ.
Nguyên Sơ cảnh, đã là cảnh giới tối cao ở trên hạo thổ này, mà bây giờ Trần Uẩn Đạo còn mạnh hơn cảnh giới Nguyên Sơ?!
Đây chẳng phải là đệ nhất thiên hạ sao?
Đương nhiên, ngoại trừ ma nữ biến thái Lãnh Vô Yên kia ra...
Lúc này Trần Uẩn Đạo dò hỏi;
- Đúng rồi, những ngày qua bổn tọa bế quan, tình huống trong tông môn như thế nào?
- Hả? Cái này...
Các trưởng lão nghe hỏi không biết phải trả lời như thế nào, sau đó dồn dập cúi đầu, vẻ mặt ai nấy đều không được tự nhiên.
Trần Uẩn Đạo thấy vậy nhíu mày:
- Tại sao không nói gì? Lúc bổn tọa không ở đây, đã xảy ra chuyện gì?
Vũ Thành Không do dự một chút, thấp giọng nói:
- trước đó chưởng môn bị trọng thương, tông môn như là thần long mất đầu, sơn môn lại bị phong bế không được ra khỏi cửa, cho nên các đệ tử có đồn đãi linh tinh...
- Đồn đãi linh tinh?
Trần Uẩn Đạo nhíu mày:
- Ví dụ như?
- Ví dụ như là...khụ khụ, thừa dịp chưởng môn đang chữa thương, Lãnh Vô Yên ồ ạt tấn công tông môn ta, đến lúc đó mọi người là cá trong chậu, toàn bộ mọi người không ai trốn được cái chết.
Vũ Thành Không một bên vừa nói còn một bên quan sát sắc mặt của đối phương.
Hắn đã tìm những từ ngữ nào uyển chuyển nhất để nói, trên thực tế những lời đồn đại này còn khó nghe hơn gấp trăm lần, nhưng cũng không thích hợp để nói.
- LÃNH! VÔ! YÊN!
Nghe được cái tên đó, người của Trần Uẩn Đạo run một cái, cánh tay ở bên trong đạo bào lặng lẽ siết chặt. Hắn nhớ lại ba kiếm kinh thiên động địa ngày đó, đến nay vẫn còn sợ hãi.
Uy lực khủng bố, quả thật đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn!
Nhưng mà lúc này hắn đã không giống ngày xưa, bổn tọa được tiên tông gia trì...Lãnh Vô Yên muốn đối phó bổn tọa, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy!
Khóe mắt của Trần Uẩn Đạo híp lại, ánh mắt hắn lóe lên sự hung ác.
Ở trước mặt bao nhiêu người suýt chút nữa bị nữ nhân hung ác đó chém chết, việc này đối với hắn vô cùng nhục nhã! Thù này hắn không báo, không phải là quân tử!
Những ngày qua ở Đạo Nguyên, không phải chỉ là ngồi yên vô ích, mà là đi vị trí thần bí kia, nếu không thì...thương thế sao có thể phục hồi nhanh như vậy được?
Hồi tưởng lại đoạn thời gian kinh khủng đó, ánh mắt của Trần Uẩn Đạo phát ra sự lạnh lùng. Sỉ nhục!
Nhục nhã vô cùng!
Hắn thân là chưởng môn của Thần Đạo Cung, là chính đạo đệ nhất nhân, trấn áp ma đạo mấy trăm năm, không thể nghi ngờ được, hắn tuyệt đối là một nhân vật đứng đầu hạo thổ!
Minh Kính thượng nhân gặp hắn còn phải hành lễ, Thịnh Diệp còn muốn chủ động đi nịnh bợ hắn để lôi kéo quan hệ1
Ngoại trừ hai vị chính đạo nữ đế kia ra, không theo lẽ thường, ngoài ra thì không có ai dám không nể mặt hắn cả? Lúc mà hắn còn cường thịnh nhất, mấy vị ma đạo đại đế thấy hắn cũng phải đi trốn!
Lúc đó có thể nói là danh tiếng của hắn vang xa, còn được người đời ca thán là một nhân vật mạnh mẽ nhất hạo thổ. Kết quả lại bị con nhóc tiểu bối Lãnh Vô Yên này vả mặt mấy lần...
Năm đó hắn bị nàng truy sát mấy vạn dặm, chặn tông môn muốn đầu của hắn, thậm chí một kiếm chém đứt một ngọn núi cao vạn trượng, chém ra một Vô Đạo Nhai!
Nhưng cũng may là lúc đó không có nhiều người, hơn nữa mọi việc cũng qua lâu rồi, dần dần cũng không có ai nhắc đến chuyện này nữa.
Trần Uẩn Đạo cuối cùng cũng vớt vát lại được danh xưng chính đạo đệ nhất nhân. Nhưng sau đó, hắn lại bị Lãnh Vô Yên chém!