Vốn tưởng rằng có thể hãnh diện, có thể tìm lại được tôn nghiêm và mặt mũi đã mất đi trở về. Nhưng xem ra, cơ hội vẫn còn xa xôi lắm.
Lãnh Vô yên quá mạnh mẽ!
So với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, lấy thực lực bây giờ của hắn, tuyệt đối không có làm gì được Thịnh Diệp và Thịnh Hiển.
Còn chưa nói đến trạng thái nghiền ép hoàn toàn kia, phá hủy hoàng cung dễ như trở bàn tay!
- Không biết bây giờ Thịnh Diệp ra sao?
Trần Uẩn Đạo âm thầm tự đánh giá:
- Trước đây bổn tọa không tiếp nổi ba kiếm của Lãnh Vô Yên, chắn chắn Thịnh Diệp cũng không có tiếp được! Cho dù có lão bất tử Thịnh Hiển kia ở đó, không chừng cũng phải chịu thệt thòi!
Nghĩ vậy, trong lòng hắn còn có chút khoái chí.
Lúc trước hắn bị trọng thương, Thịnh Diệp xem hắn như trò cười, bây giờ vật đổi sao dời, rốt cuộc cũng đến lượt hắn !
Suy nghĩ kĩ một chút, bát đại tông thêm cả Thịnh tộc, dường như không có một vị đại năng nào đánh thắng được Lãnh Vô Yên. Ít nhiều gì cũng đã bị ma nữ này giáo huấn.
Chẳng qua hắn là một người bị đánh thảm thiết nhất.
- Chưởng môn, chưởng môn?
Các trưởng lão khẽ gọi, đưa hắn tỉnh lại từ trong trầm tư.
Trần Uẩn Đạo phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy các trưởng lão đang dùng những ánh mắt kì quái mà nhìn hắn.
- khụ khụ.
Hắn hắng giọng một cái:
- Các ngươi vừa nói cái gì?
Vũ Thành Không lặp lại:
- Vừa nãy chưởng môn nói phải đối phó U La Điện, tìm lại uy nghiêm của Thần Đạo Cung, ngài xem nên làm gì trước.
- Đối phó U La Điện?
Trần Uẩn Đạo cau mày nói:
- Bổn tọa nói vậy lúc nào?
- Hả?
- Sao?
Vũ Thành Không ngây ngẩn cả người, vò đầu nói:
- Không phải ngài nói Lãnh Vô Yên bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà, nên cho nàng biết thế nào là lễ độ sao?
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói:
- Ồ, chắc là các ngươi nghe nhầm rồi.
- ...Nghe nhầm?
Vẻ mặt của các trưởng lão nghệt ra.
Chân mày của Trần Uẩn Đạo hơi nhíu, nói ra:
- Bổn tọa cảm giác thương thế vẫn chưa có khỏi, phải bế quan tu dưỡng một thời gian, các ngươi nên làm gì thì làm đi thôi, trong khoảng thời gian này không cần đến quấy rầy bổn tọa.
Nói xong hắn xoay người bước đi.
- Chưởng môn lại muốn bế quan?
Vũ Thành Không vội vàng nói:
- Vậy tông môn phải làm sao bây giờ? Lúc này nội bộ tông môn rất rối loạn, rất cần người đến để xử lí!
Hiện giờ lòng tin của các đệ tử đang bàng hoàng, nội bộ loạn như một mớ bòng bong, nếu như Trần Uẩn Đạo không đi ra ổn định lại, e rằng...
- không sao cả.
Trần Uẩn Đạo phất tay, thái độ thờ ơ:
- Sự việc của tông môn thì các ngươi cứ xem tình huống mà xử lí thôi. Lần này Thịnh tộc xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta đã không còn gây chú ý nữa rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Nhưng e là...
Không đợi Vũ Thành Không nói hết lời, Trần Uẩn Đạo lo lắng vô cùng đã chui vào trong Đạo Nguyên.
...
Nhìn thấy chưởng môn hốt hoảng rời đi như vậy, trong lòng các trưởng lão lúc này cũng đã rõ ràng? Không phải là thương chưa khỏi mà do hắn sợ rồi!
Ánh hào quang biến mất, vách đá một lần nữa yên tĩnh lại.
Trải qua những thay đổi nhanh như vậy, vẻ mặt của mọi người ai cũng ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không hoàn toàn tiêu hóa được sự thật này,có một trưởng lão dò hỏi:
- Đại trưởng lão, chúng ta phải làm gì bây giờ?
- làm gì ? ai mà biết!!!
Vũ Thành Không phất tay áo một cái, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
- A? Đại trưởng lão , ngươi muốn đi đâu?
- Chưởng môn bế quan chúng ta cần phải ra ngoài để xử lí mọi chuyện!
Các trưởng lão vội vàng nói.
Vũ Thành Không quay đầu lại khoát tay:
- không được đâu, ta còn chưa hết thời gian cấm túc, phải quay về tiếp tục thôi.
- Hả?
Các trưởng lão trợn tròn mắt.
Vũ Thành Không quay lưng , trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh lùng. Xử lí việc sao?
Lúc này, ai mà ra mặt thì người đó sẽ là kẻ chết thay! Hắn còn chưa có sống đủ đâu!
Thành Vô Ương.
Phủ đệ Lý gia.
Ở trong bí địa, Lý Vô Thường ngồi khoanh chân dưới đất, trước người có một quyển sách cũ.
Cả người hắn được bao phủ bởi ánh hào quang, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt như những đám mây sắc màu, cả người hắn tản ra khí tức thần bí huyền ảo.
Mà một bên khác ở trong lương đình, tay Tiêu Thanh Ca vuốt lấy chén trà.
Từ lúc nàng nhận được tin báo của Thịnh Tri Hạ, vô cùng lo lắng chạy đến Lý gia, đến nơi nàng thấy Lý Vô Thường vẫn ở trong trạng thái đả tọa minh tưởng.
Cũng không biết vị Lý gia lão tổ này đang làm gì, nhiều ngày như vậy trôi qua, nghỉ ngơi gì mà đả tọa li bì.
Bởi vì đang đợi tin tức của Lý Nhiên, Tiêu Thanh Ca đành phải đợi ở nơi đây, nhàm chán đến nỗi ủ rũ.
- Lý lão tổ cũng nhiều tuổi như vậy rồi mà còn cố gắng tu luyện đến quên ăn quên ngủ, những thanh niên như chúng ta không thể không nỗ lực!!
Tiêu Thanh Ca giơ nắm tay lên, yên lặng cổ vũ chính mình:
- Rất tốt, lại là một ngày mới tràn đầy nguyên khí! Ngày hôm nay nhất định phải cố gắng tu luyện!!
Sau đó nàng ngồi nửa canh giờ rồi cũng không có tu luyện được gì...
- A...A...A...A...A, phiền quá đi!
- Tu luyện!!