Biểu tình của Lý Vô Thường có hơi cổ quái.
Vừa rồi hắn tính tới hạ tràng Thịnh Diệp, chẳng mấy chốc sẽ có họa sát thân, nhưng không nghĩ tới tình trạng lại thảm đến độ này!
Một kiếm đã bị Lãnh Vô Yên chém lìa tay, nếu không phải là Thịnh Hiển ở đây, sợ rnằg kiếm thứ hai sẽ lấy cái mạng nhỏ của hắn! Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, phía sau lưng hắn lại cảm thấy hơi lạnh lạnh.
Mặc dù là hạo thổ Nhân Hoàng, cũng thuộc dạng đứng đầu trong cao thủ đế cấp, nhưng đứng trước mặt nữ ma đầu này, lại giống như tiểu hài đồng không có khả năng phản kháng. Điều này thật sự là có điểm không hợp lí!
Nhìn thấy thần tình lạnh nhạt của Lãnh Vô Yên, Lý Vô Thường do dự một chút, vẫn không nhịn được mà nói ra:
- Lãnh chưởng môn, lão phu có một chuyện vẫn luôn thắc mắc:
- Ồ?
Lãnh Vô Yên đặt chén trà xuống.
- Lý lão tổ tò mò cái gì, cứ hỏi không sao cả.
Lý Vô THường sắp xếp lời nói một chút, dòi hỏi:
- Ở trong ấn tượng của lão phu, dường như Lãnh chưởng môn vẫn luôn mạnh như vậy, luôn ở thời kỳ đỉnh cao. Vô luận đối thủ là ai, cảnh giới cỡ nào, ở trước mặt ngươi dường như đều không có sức đánh trả… Lão phu chỉ muốn biết, rốt cuộc ngài là cảnh giới gì?
Vấn đề này luôn xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hoặc có lẽ là, vấn đề này xuất hiện trong mỗi tâm trí của mỗi người trong thiên hạ.
Lãnh Vô Yên thực sự quá cường hãn, cường đại đến mức dường như không để đo đếm, làm cho tất cả đế cấp đều không thể theo kịp nàng. Cùng là đế cấp, vậy mà ngày cả một kiếm của nàng cũng không đỡ nổi.
Mà Kỳ ‘Nguyên Sơ’ mạnh nhất, cũng bị kiếm thứ ba của nàng chém vỡ nhục thân, đạo cơ bị hao tổn.
Chênh lệch giữa hai người quá lớn, nhưng đối với nàng mà nói chỉ là chém thêm hai kiếm nữa mà thôi. Hơn nữa chiêu thức của nàng cũng rất đơn giản, không cần cầu kì hay sát chiêu.
Mặc kệ đối mặt với cường giả bậc nào, đều đơn giản chỉ cần chém kiếm tới, có rất ít người có thể nhìn thấy nàng sử dụng đạo pháp, chứ đừng nói gì pháp tướng hay các loại thần thông.
Rất khó tưởng tượng cực hạn của nàng là ở đâu.
- Nguyên lai là Lý lão tổ muốn hỏi cái này…
Chân mày của Lãnh Vô Yên giãn ra, cười híp mắt nsoi:
- Chẳng lẽ Lý lão tổ không biết, tùy tiện hỏi thăm cảnh giới của người khác, là một chuyện rất không hợp lí sao?
- À?
Lý Vô Thường sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng hắn.
Vừa rồi trò chuyện quá trớn, làm cho hắn buông lỏnh cảnh giác, xém chút đã quên mất người đối diện là Lãnh Vô Yên! Mình và nàng có có một xích mích cũ, làm sao có thể hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy?
- Cái kia, ngàn vạn lần Lãnh chưởng môn đừng nên hiểu nhầm, lão phu chỉ là vô ý mạo phạm, chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Lý Vô Thường liên tục giải thích.
Nhìn thấy hắn luống cuống tay chân như thế, Lãnh Vô Yên sửng sốt một chút, lắc đầu nói:
- Bổn tọa chỉ nói đùa một chút, phản ứng của Lý lão tổ cũng có phần thái quá đó chứ?
- … Nói đùa sao?
Lý Vô Thường có hơi không tin lời của nàng, chỉ vào bản thân mà nói:
- Vừa rồi là Lãnh chưởng môn nói đùa với ta?
Biểu tình của hắn có hơi mờ mịt.
Đây chính là Ngọc Diện La Sát Lãnh Vô Yên!
Nàng không phải chỉ biết giết người thôi sao? Sao lại biết đùa hả?
Lãnh Vô Yên nhún nhún vai:
- Đương nhiên rồi, thoạt nhìn không cảm thấy bổn tọa hài hước sao?
- …
Khóe miệng của Lý Vô Thường giật giật, chê cười nói:
- Có,d dương nhiên là có, thoạt nhìn Lãnh chưởng môn cũng rất hài hước.
Nhìn dáng dấp cười híp mắt của đối phương, hắn lấy tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy ngày hôm nay, vị Lãnh chưởng môn này hơi là lạ. Hình như có điểm… hơi thân mật thì phải?
Phải biết rằng, tính khí của Lãnh Vô Yên có tiếng là quái dị, hơn nữa trước đây hai người cũng có xíc mích nhỏ. Theo lý mà nói, coi như không phải là sinh tử đấu, bầu không khí cũng không nên hài hòa như thế.
Thái độ của đối phương không phải là tốt quá đi chứ?
Bên này Lãnh Vô Yên lại không phát giác được cái gì, ngữ khí tùy ý nói:
- Dường như Lý lão tổ rất tò mò về tu vi của bản tọa… Thật ra cái này ta cũng không có ý định giấu giếm gì cả. Nói đúng ra, quả thật bổn tọa không phải là cảnh giới đế cấp.
- Cái gì?!
Lý Vô Thường nghe vậy thì cả kinh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn lấy nàng. Không phải là đế cấp?
Chẳng lẽ thực sự là nàng đã bước vào cảnh giới trong truyền thuyết sao?
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh run rẩy mà nói:
- Lãnh chưởng môn, ngươi… đã nhập thánh rồi sao?
Ở hạo thổ, đế cấp chính là cảnh giới tối cao.
Có thể thành công Chứng đạo xưng đế, đại biểu cho cường giả một phương, nắm trong tay vô tận thiên lực của Thiên đạo, cùng với chưởng môn của bát đại tông môn, cùng với Thịnh tộc Nhân hoàng, tất cả đều là một cấp bậc.
Mà đế cấp cũng chia làm ba cái tiểu cảnh giới. Thanh Thủy, Phong Phơn, cùng Nguyên Sơ.
Ba cái tiểu cảnh giới từ thấp đến cao, đại biểu cho trình độ chưởng khống đại đạo.
Sau Nguyên Sơ Cảnh, đại biểu cho quy chân, đối với đại đạo đã lý giải đến hóa cảnh. Cũng là cảnh giới mạnh nhất mà đám đại năng công nhận.