Lại tiếp tục tu hành đi lên, vô luận thiên phú mạnh bao nhiêu, hầu như đều sẽ không còn bất kỳ tiến bộ nào, đối với Thiên Đạo cũng không còn cảm giác cảm thụ được thêm chút nào nữa.
Đây giống như là gông xiềng của đại năng, bị bọn họ xưng là:
- Thiên Địa gong xiềng.
Từ xưa đến nay xuất hiện vô số thiên tài, trong đó có một đời siêu cấp Đại Đế, nhưng cố gắng cả đời vẫn là không thể tiến lên bước nữa, ngay cả phần da lông của cảnh giới mới cũng không thấy được.
Dần dần, thiên hạ cũng dần tiếp nhận sự thật này, có lẽ, tu hành có cực hạn a.
Nhưng mà trên một số cổ tịch bị thất truyền, từng mờ mịt đề cập tới một cảnh giới.
Đó là bên trên ‘Nguyên Sơ’, đột phá khỏi gong xiềng đế cấp, chân chính bước vào cảnh giới hoàn toàn mới, Siêu Phàm Nhập Thánh, Nguyên Thiên.
Trong cổ tịch ghi từng có người đạt tới cảnh giới này, trong tay mở ra thì chính là Thiên Đạo, trở tay một cái Nhật Nguyệt cũng phải thay đổi, linh lực trong cơ thể cũng sẽ biết thành một loại lực lượng cao tầng khác.
…
Thọ nguyên cũng sẽ được biến hóa, đế cấp trong mắt bọn họ cũng chẳng khác gì một con kiến hôi. Nhưng truyền thuyết thì vẫn là truyền thuyết, chưa từng nghe có ai có thể đạt tới cảnh giới nhập thánh.
Ở trong mắt thế gian, đây chỉ là một câu chuyện của một tên khốn kiếp nào đó bịa ra. Còn bây giờ, Lãnh Vô Yên nói rằng mình đã đột phá đế cấp!
Đổi thành người khác, khẳng định là Lý Vô Thường đang cảm thấy đối phương đang khoác lác, nhưng lời này nói ra là của Lãnh Vô Yên! Đó là cường giả chân chính!
Nếu như không phải là nhập thánh, giải thích thế nào về thực lực khủng bố của nàng?
- Nhập thánh?
Lãnh Vô Yên suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Tuy thuyết pháp này nghe là lạ, nhưng cũng tương tự như vậy. Dưa theo thuyết pháp của các ngươi, xác thực Bổn Tọa đã nhập thánh.
- Ngươi thực sự đã…
Trong đầu Lý Vô Thường liên tục vang lên.
Tuy trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng khi đối phương lạnh nhạt nói ra chân tướng, trong lúc nhất thời hắn vẫn không thể tiếp thu được.
- Có thể nói làm sao mà ngài có thể đột phá Thiên Địa gông xiềng hay không?
Hắn cau mày, căn bản là không có cách nào lý giải.
- Gông xiềng?
Lãnh Vô Yên hừ một tiếng, lãnh đạm cười nói:
- Chỉ là một đám phế vật, dùng một ít thủ đoạn vụng về mà thôi, muốn mưu toan vây khốn tu vi của Bổn Tọa? Thực sự là quá buồn cười!
Trong con ngươi nàng khẽ nâng lên, nhìn vào trong hư không, Hàn Sương dưới đáy mắt phảng phất vạn nănm không đổi. Lý Vô Thường nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó da đầu đều cảm thấy tê tê một hồi.
Đoạn đối thoại của hai người, lượng tin tức thật sự là quá lớn!
Bí địa rơi vào tĩnh mịch.
Biểu tình Lý Vô Thường cứng đờ, đáy mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Nội dung vừa rồi hai người vừa nói, đã hoàn toàn thay đổi triệt để nhận thức của hắn.
Trong đó lộ ra một ít tin tức, để trong lòng hắn thập phần chấn động, thậm chí nhất thời hắn không thể nào tiếp thu nổi.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc mà nói:
- Lãnh chưởng môn, nghe ý tứ của ngươi, thiên địa này thật sự không phải là có gông xiềng mà là có…
Lãnh Vô Yên ‘Xuỵt’ một tiếng, ý bảo Lý Vô Thường đừng nói nữa.
Nàng vung tay một cái, một đạo u quang bay xẹt qua, trong nháy mắt bao phru toàn bộ bí địa. Lý Vô Thường có thể cảm giác rõ ràng không gian nơi này đã hoàn toàn bị phong bế, dù là thần thức của hắn cũng không thể nào mà xuyên qua được.
Làm xong hết thảy, Lãnh Vô Yên mới lên tiếng nói:
- Tai vách mạch rừng. Có mấy lời bổn tọa có thể nói, nhưng không có nghĩa là ngươi cũng có thể nói.
- …
- Những vấn đề này khi đề cập tới, ngay lập tức sẽ bị đối phương cảm giác được, thậm chí khả năng sẽ mang tới đại họa.
Lý Vô Thường nuốt một ngụm nước bọt.
Ngoài miệng đối phương nói là tai vách mạch rừng, nhưng ngón tay lại chỉ lên bầu trời. Trong nháy mắt hắn đã hiểu ý của đối phương, thần tình nhất thời ngưng trọng rất nhiều.
Lý Vô Thường thấp giọng nói:
- Lãnh chưởng môn, ngươi nói gông xiềng là thứ gì? Không phải là hạn chế mà Thiên Đạo đặt ra hay sao?
- Thiên Đạo?
Lãnh Vô Yên lắc đầu, cười nói:
- Ngươi cảm thấy Thiên Đạo sẽ làm những việc nhàm chán như vậy sao? Cái gọi là Thiên Đạo, chỉ là một khối hỗn độn đan xen giữa hiện thực và ý chí mà thôi, cũng không có tâm tư phức tạp như thế.
Chân mày Lý Vô Thường nhíu chặt hơn:
- Vậy ý của ngài là…
Lãnh Vô Yên giải thích:
- Ngươi nên biết, hạn chế cảnh giới tu vi, là cái gọi là ‘Long ấn’ kia.
- Long ấn là Chân Long Chi Khí, cũng chính là một bộ phận ý chí của Thiên Đạo, địa biểu là ‘Thiên địa khí vận’.
- Bơi vì Long Khí bị phong ấn lại, dẫn tới Thiên Đạo của hạo thổ cũng không hoàn chỉnh, và cũng sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều thứ. Ví dụ như nồng độ linh lực, dao động pháp tắc, cảm giác đại đạo… Trong đó ảnh hưởng trực quan nhất, chính là tu hành sẽ giới hạn nhất định.
- Đêm cảnh giới Nguyên Sơ, bởi vì đại đạo không hoàn chỉnh, vậy nên Tu Hành Giả không có cách nào cảm ngộ được tầng thứ cao tầng của đạo tắc.