Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 876 - Chương 876. Tôn Trưởng Lão Sợ Hãi! (2)

Chương 876. Tôn trưởng lão sợ hãi! (2) Chương 876. Tôn trưởng lão sợ hãi! (2)

Đợi một hồi, đối diện không có phản ứng.

- Kỳ quái, người đâu rồi?

Lý Nhiên tăng lớn cường độ, bắt đầu gọi có tiết tấu.

Qua hồi lâu, thanh âm Dịch Thanh Lam ngượng ngùng mà hốt hoảng vang lên.

- Nghịch Đồ, trước đừng có làm rộn, sư tôn ngươi còn ở đây đấy!

Lý Nhiên cười cười:

- Lời nói này, ngươi không phải là sư tôn ta sao?

- Bần đạo là nói Lãnh Vô Yên!

- ... Gì ? Hai ngươi đang ở chung?

- Ừm, trước tiên không nói, cũng bị nàng nhận ra rồi!

Nói xong bên kia lại không có động tĩnh.

Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần. Hai người này làm sao chạy đến cùng đi với nhau?

Chẳng lẽ lão bằng hữu mà Vô Yên sư tôn nói, lại chính là Dịch Thanh Lam?!

- Sẽ không lộ chân tướng chứ?

Lý Nhiên không khỏi có chút khẩn trương.

Quan hệ ba người bọn họ quá mức phức tạp, hơn nữa trong đó còn có hiểu lầm không nhỏ. Trong này cong cong lượn quanh, không phải ba câu vài lời là có thể giải thích rõ. Lỡ đâu không may bị lộ, lấy tính khí của hai vị sư phụ thì...

Lý Nhiên không khỏi rùng mình một cái.

Bất quá bây giờ cũng không biện pháp gì, chỉ có thể thành thành thật thật chờ sư tôn trở lại hẵng nói.

- Di? Người đâu?

Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, phát hiện Tôn trưởng lão chẳng biết lúc nào đã không thấy bóng dáng.

Hắn lắc đầu, xoay người đi xuống chân núi, trong miệng lẩm bẩm.

- Sao mình cảm giác Tôn trưởng lão ngày hôm nay là lạ.

Nhất là khi nhìn ánh mắt của mình, dường như có chút né tránh cùng sợ hãi...

Tôn trưởng lão trốn ở phía sau nham thạch, nhìn thân ảnh Lý Nhiên dần dần đi xa, thần kinh căng thẳng mới từ từ trầm tĩnh lại. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hết sức phức tạp.

Dựa theo thường ngày mà nói, nhìn thấy Thánh Tử bản tông mạnh như vậy, nàng khẳng định so với ai cũng hưng phấn nhất. Nhưng hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy, trong lòng càng nhiều hơn là sợ hãi.

Quá khoa trương.

Bất quá chỉ là sơ kỳ của Hợp Đạo, cư nhiên có thể tạo thành uy thế lớn như thế, thần hồn của Lý Nhiên đến tột cùng dung hợp đạo tắc gì?!

- Sẽ không cùng chưởng môn giống nhau...

Tôn trưởng lão sợ run cả người, không dám nhớ lại nữa.

- Hay là chờ chưởng môn trở lại hẵng nói a.

Lạc Tuyết sơn.

Hai bóng người phiêu nhiên hạ xuống.

Chấp sự chỉ vào dinh thự cách đó không xa, nói:

- Nơi đó chính là nơi ở của Thánh Tử đại nhân.

- Phiền toái.

Con ngươi Tần Như Yên có chút chờ mong cùng khẩn trương.

Hai người đi tới cửa trước, đại môn chấp sự vang lên.

Một lát sau, đại môn mở ra, một thân ảnh yểu điệu đi ra.

Chấp sự cung kính nói:

- Trầm cô nương.

Thẩm Thấm gật đầu, vừa muốn nói, bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm.

- A Thấm?

Thẩm Thấm sửng sốt

- Tần Thánh Nữ?

Hai người ở Vô Ương Thành từng gặp qua, tuy không phải đã từng quen biết, nhưng cũng đều biết thân phận của đối phương. Tần Như Yên cười nói:

- Đã lâu không gặp.

- Đã lâu không gặp.

Thẩm Thấm có chút ngạc nhiên nói:

- Bất quá Tần Thánh Nữ tại sao lại tới nơi này?

Tần Như Yên giải thích:

- Ta phụng chi mệnh của sư tôn đến đây bái tông, vừa lúc cũng cùng Lý Thánh Tử trao đổi tu hành tâm đắc một chút.

- Giao lưu tâm đắc?

Thẩm Thấm mâu quang hơi nhíu lại. Sợ rằng không phải chỉ đơn giản như vậy chứ?

Nàng thế nhưng biết Tần Như Yên đối với Lý Nhiên có tâm ý.

Bất quá dù sao cũng là bạn của Thánh Tử, bên nàng quá thân nói:

- Thánh Tử đại nhân mới vừa đi tới chủ phong, phỏng chừng một hồi mới có thể trở về, Tần Thánh Nữ vẫn là tiến vào chờ một chút.

- Được.

Tần Như Yên vừa muốn rảo bước tiến vào trong viện, đột nhiên giữa không trung truyền đến một trận gió gào thét. Chỉ thấy một bạch y thiếu nữ hạ xuống giữa hai người.

Bạch y bay phất phới, mơ hồ có thể thấy tư thái tinh tế, mặt mũi xinh đẹp tìm không ra một tia tỳ vết nào.

- Thẩm tỷ tỷ.

Thiếu nữ gật đầu ân cần thăm hỏi. Tần Như Yên hơi sững sờ. Đây lại là ai vậy ?

Nhìn thấy một bạch y thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, Tần Như Yên không khỏi có chút sững sờ.

- Thật, thật xinh đẹp...

Chính nàng cũng được xem là thiên tư tuyệt sắc, nhưng vẫn bị vẻ đẹp của cô gái trước mắt làm cho kinh diễm rồi.

Mắt ngọc mày ngài, làn da trắng mịn màng, khuôn mặt tinh xảo không tìm ra một tia tỳ vết nào, dưới vạt áo tung bay là đường cong hoàn mỹ lay động. Tuy quần áo đơn bạc, nhưng không có chút cảm giác cố tình khoa trương nào, ngược lại có loại khí chất cao ngạo xa cách. Trong đôi mắt không có con ngươi, hoàn toàn là một màu trắng tinh, thoạt nhìn phi thường kỳ dị.

Tần Như Yên tò mò hỏi:

- A Thấm, vị này là?

Thẩm Thấm giới thiệu:

- Nàng là Thương Lam Xuy Tuyết. Xuy Tuyết, vị này chính là Hợp Hoan Tông Tần Thánh Nữ.

- Ừm.

Thương Lam Xuy Tuyết liếc mắt nhìn nàng một cái, không mặn không lạt đáp lại một tiếng, hiển nhiên không có hứng thú cùng nàng nói chuyện. Chân mày Tần Như Yên bắt đầu hơi nhíu lại.

Loại thái độ từ tên cao nhìn xuống của đối phương làm cho nàng tuyệt không thoải mái.

Lúc này, Thẩm Thấm bổ sung nói:

- Tần Thánh Nữ là bạn tốt của Thánh Tử.

- Bằng hữu của phu quân?

Thương Lam Xuy Tuyết sửng sốt một chút, sau đó biểu tình trong nháy mắt tan biến, băng tuyết tan rã, nụ cười nở rộ.

Bình Luận (0)
Comment