Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 877 - Chương 877. Ngươi Cũng Xứng Đáng Làm Phu Nhân Của Lý Nhiên?

Chương 877. Ngươi cũng xứng đáng làm phu nhân của Lý Nhiên? Chương 877. Ngươi cũng xứng đáng làm phu nhân của Lý Nhiên?

Nắm chặt hai tay của Tần Như Yên, nhiệt tình nói:

- Thì ra là Tần Thánh Nữ, ta đây ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay tận mắt được gặp quả nhiên không giống bình thường, khí chất so với những nhân tộc thấp hèn kia hoàn toàn khác nhau.

Tần Như Yên:

- ....

Tốc độ biến sắc mặt này không phải cũng quá nhanh rồi sao!

Còn cái gì gọi là nhân tộc thấp hèn?

- Chờ một chút.

Tần Như Yên nghi ngờ nói:

- Ngươi mới vừa nói, ta là bằng hữu của ai?

Thương Lam Xuy Tuyết nháy mắt một cái.

- Ngươi không phải là bằng hữu của phu quân ta sao? Bằng hữu của phu quân cũng chính là bằng hữu của ta, chúng ta đều là người một nhà mà.

- Ai là phu quân của ngươi?

- Đương nhiên là Lý Nhiên a.

Nhìn dáng vẻ đương nhiên của đối phương, biểu tình của Tần Như Yên dần cứng ngắc.

Nàng tránh thoát khỏi tay của Thương Lam Xuy Tuyết, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói Lý Nhiên là phu quân của ngươi, có cái gì có thể làm chứng cứ?

- Chứng cứ?

Thương Lam Xuy Tuyết lắc đầu nói:

- Hai người chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ông trời tác hợp cho, lại có tổ… tổ tông tán thành, còn cần chứng cớ gì?

- Lưỡng tình tương duyệt?

Tần Như Yên thản nhiên nói:

- Cùng hắn lưỡng tình tương duyệt trên đời này có rất nhiều người, ngươi đáng là gì, làm sao xứng gọi hắn là phu quân?

Biểu tình của Thương Lam Xuy Tuyết cũng thay đổi, không phục nói:

- Ta đáng là gì? Ta đương nhiên là lão đại rồi!

Tần Như Yên nhìn lướt qua, cười lạnh nói:

- Xin hỏi cái kia ngươi lớn sao?

Thương Lam Xuy Tuyết khuôn mặt đỏ lên, vội vàng ôm lấy bả vai ngăn trở ánh mắt của nàng.

- Hứ, ai cần ngươi lo? Vận mệnh của ta và phu quân đã trói chặt với nhau, lại nói sau lưng ta còn có khắc Long Văn ràng buộc đấy!

Tần Như Yên khinh thường nói:

- Có hình xăm liền tưởng là có thể muốn gì cũng được sao? Trong đan điền ta còn có Linh Châu đấy!

- Không biết tự lượng sức mình!

- Kiến hôi ghê tởm!

Mái tóc trắng của Thương Lam Xuy Tuyết bay lượn, Long Lân thon dài trên cổ hiện lên, hiển nhiên là động vào chân hỏa. Trong lòng bàn tay Tần Như Yên u quang nở rộ, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, một bước cũng không nhường.

Bầu không khí đậm mùi sát khí, không khí hầu như ngưng kết lại.

Nhìn thấy hai người đang dương cung bạt kiếm, Thẩm Thấm không khỏi lo lắng:

- Đại Đầu trận, mau ngăn hai người đó lại. Không phải mới vừa rồi vẫn còn rất tốt sao, làm sao đột nhiên lại muốn động thủ rồi?

Thẩm Thấm nhìn về phía Tần Như Yên.

- Tần Như Yên, ngươi là người biết lý lẽ, cũng đừng chấp nhặt với nàng.

Tần Như Yên mâu quang như kiếm, lạnh lùng nói:

- Nữ nhân bên người Lý Nhiên không ít, nhưng không phải ai cũng đều có tư cách gọi hắn là phu quân!

Trên đời này nữ nhân dây dưa không rõ cùng Lý Nhiên rất nhiều, nhưng có thể quang minh chính đại tương xứng xem hắn là phu quân, chỉ có Tiêu Thanh Ca bởi vì đây là hôn ước mà tổ tiên hai nhà Lý Tiêu định ra. Trừ cái đó ra, còn ai có tư cách này?

- Tiểu nha đầu ngu ngốc này không biết từ đâu xuất hiện, mới chỉ vừa quen biết Lý Nhiên vài ngày, liền dám lớn tiếng như thế nói mà không biết ngượng? Sát khí trong mắt Tần Như Yên tràn ngập, u quang trong lòng bàn tay càng tăng lên.

Thẩm Thấm đưa tay che trán.

Nàng xem như là đã hiểu, Tần Thánh Nữ đây rõ ràng chính là ghen tị!

Thương Lam Xuy Tuyết hừ một tiếng.

- Ta không có tư cách ? Vậy ngươi chờ phu quân trở về, xem hắn có nhận ta là lão bà hay không!

- Tốt, vậy thì chờ hắn trở về!

Tần Như Yên tự nhiên không phục.

Hai người hung tợn trừng mắt nhìn đối phương. Thẩm Thấm thấy thế rất là bất đắc dĩ.

- Hai người này đều không phải là nhân vật dễ nói chuyện, một hồi Thánh Tử đại nhân xem ra là đau đầu một phen rồi… .

Bất quá nàng lập tức phản ứng kịp.

- Nhưng cái này có liên quan gì đến ta đâu cơ chứ? Còn không phải đều là bởi vì Thánh Tử trêu hoa ghẹo nguyệt? Là một củ cải lớn hoa tâm sao!

- Hanh, ta cũng không thèm để ý nữa!

Thẩm Thấm tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn.

Ba người ai cũng không để ý tới ai, bầu không khí trong lúc nhất thời lạnh xuống.

Qua một lúc, giữa không trung truyền đến tiếng rít, một thân ảnh bay vút tới. Lý Nhiên rơi xuống từ trên không, nghi ngờ nói:

- Các ngươi ở nơi này làm gì vậy?

- Thánh Tử đại nhân...

- Phu quân!

Thương Lam Xuy Tuyết giống như chim yến nhỏ, nhào vào trong lòng Lý Nhiên, điềm đạm đáng yêu nói:

- Phu quân, có người khi dễ người ta...

- Được rồi.

Lý Nhiên không để mình bị đẩy vòng vòng, trực tiếp xách nàng lên.

- Chớ có giả bộ, không phải ngươi khi dễ người khác đã là không tệ rồi.

Thương Lam Xuy Tuyết chỉ vào phía sau hắn, ủy khuất nói:

- Ta thật sự bị khi dễ, nha, chính là người này.

- Ai vậy?

Lý Nhiên quay đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt một chút.

Chỉ thấy bên cạnh có một cô gái áo đen đang đứng, đường cong thướt tha, xinh đẹp động lòng người, một đôi mắt sáng lại tựa như đang ai oán. Không phải là Tần Như Yên đã lâu không gặp sao?

- Tần Thánh Nữ?

Vừa rồi vẫn đang một mực nghĩ đến sự tình của sư phụ, cho nên cũng không có nhận thấy được sự tồn tại của đối phương. Tần Như Yên buồn bã nói:

- Lý thánh tử, đã lâu không gặp.

Bình Luận (0)
Comment