Lãnh Vô Yên lại không ngạc nhiên chút nào, nói:
- Thánh Long chính là một sự tồn tại chí cao vô thượng, năng lực vĩ đại của hắn đã có thể điều khiển thời không. Nếu ngươi nhắc đến tên của hắn, cho dù cách xa nhau giữa vô tận hư không, hắn vẫn có thể cảm nhận được. Cho dù chỉ là một đoạn ký ức, cũng không thể hiện ra trước mặt người khác.
- Được rồi, đúng là mơ hồ thật.
Lý Nhiên sờ mũi một cái:
- Nhưng mà bây giờ sư tôn đã tin đệ tử rồi chứ?
Lãnh Vô Yên quay đầu qua, hừ nhẹ nói:
- Dựa vào sự thành thật của ngươi, lần này Bổn Tọa cũng không so đo với ngươi nữa.
Thấy nàng vẫn mạnh miệng, Lý Nhiên khẽ cười, nói:
- Thái độ khi nãy của sư tôn, đã khiến tâm linh của đệ tử tổn thương nghiêm trọng, sư tôn muốn bồi thường đệ tử thế nào?
- Ngươi muốn bồi thường cái gì?
Không hiểu sao Lãnh Vô Yên cảm thấy hơi khẩn trương.
- Đệ tử…
Lý Nhiên tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.
Gương mặt của Lãnh Vô Yên dùng một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đỏ lên, cuối cùng nóng bừng như sắp cháy, hốt hoảng muốn đứng dậy rời đi.
- Không, không được, cái này hoang đường quá!
Lý Nhiên ôm chặt thắt lưng của nàng.
- Sư tôn đã đáp ứng đệ tử rồi mà, chẳng lẽ ngươi muốn rút lời?
- Bổn Tọa…
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Vô Yên đỏ bừng, gần như nghe thấy nhịp tim của mình.
Nàng muốn chạy trốn, thế nhưng một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể vô lực dựa vào trong lòng Lý Nhiên.
- Tên nghịch đồ này, còn không buông Bổn Tọa ra nhanh…
Giọng nói của nàng như tiếng muỗi kêu, không còn chút khí tràng nào như vừa nãy.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Cả đời này đệ tử cũng sẽ không buông sư tôn ra.
- Miệng lưỡi trơn tru.
Lãnh Vô Yên hừ một tiếng, khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên. Ngay cả không khí cũng dần dần trở nên ngọt ngào.
Ngay lúc hai người càng ngày càng đến gần nhau, đột nhiên có một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Chưởng môn Đông Hải Vạn Kiếm các Sở Linh Xuyên, mang theo đệ tử đến Bái tông!
Giọng nói ẩn chứa kiếm ý, vang vọng thật lâu ở trên bầu trời U La Điện.
- Sở Linh Xuyên?!
Thân thể hai người cứng đờ, không thể tin được nhìn nhau.
- Tại sao nàng ta lại đến đây?
- Vạn Kiếm Các Sở Linh Xuyên, tới để bái tông!
Giọng nói thanh liệt mang theo kiếm ý, vang vọng thật lâu ở trên bầu trời U La Điện. Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
- Linh Xuyên sư tôn?! Tại sao nàng ấy lại đến đây?
Bái tông?
Chuyện giật gân gì vậy!
Vạn Kiếm Các chính là đại tông môn của chính đạo, hơn nữa mối quan hệ giữa nàng và Lãnh Vô Yên cực kỳ không tốt, tại sao đột nhiên lại chạy đến U La Điện bái tông chứ?
Lãnh Vô Yên hơi trầm ngâm.
- Chắc là Dịch Thanh Lam đã nói gì đó cho nàng ta… Thế nhưng tốc độ này hơi nhanh rồi đó!
Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Nhiên:
- Nhiên nhi, Sở Linh Xuyên cũng là sư tôn của ngươi, lát nữa cùng với Bổn Tọa tiếp đãi nàng ta.
- Vâng.
Lý Nhiên bất lực đáp.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của hắn, Lãnh Vô Yên nghi ngờ nói:
- Sao vậy, trông ngươi có vẻ không vui?
Khóe môi Lý Nhiên hơi giật:
- Không phải, đệ tử rất vui vẻ… Chỉ là thời điểm Linh Xuyên sư tôn đến thật đúng lúc.
Suýt chút nữa đã cùng sư tôn…
Hết lần này tới lần khác đều bị người khác cắt đứt ngay thời điểm này, trong lòng hắn không khỏi buồn bực một phen.
Lãnh Vô Yên hiểu được ý của hắn, lập tức vừa bực mình vừa buồn cười:
- Cái tên này, vội vã nhất thời để làm gì? Bổn Tọa cũng không bỏ chạy, không sớm thì muộn cũng…
Đôi mắt Lý Nhiên sáng lên:
- Cũng gì cơ?
Lãnh Vô Yên quay đầu đi, thấp giọng nói:
- Không phải sớm muộn gì đều là người của ngươi à?
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, trái tim Lý Nhiên đập thình thịch, chút lo lắng trong lòng nháy mắt biến mất.
Hắn cố nén cười, giả vờ nghiêm túc nói:
- Nói mà không có bằng chứng, muốn đệ tử tin được, sư tôn cũng phải lấy ra một chút thành ý chứ?
- Thành ý?
Lãnh Vô Yên sửng sốt, sau đó bừng tỉnh.
Gương mặt xinh đẹp lườm hắn một cái, sau đó đến gần nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, đỏ mặt nói:
- Nghịch đồ, dám bắt nạt Bổn Tọa, thành ý này đã đủ chưa?
- Đương nhiên không đủ!
- Hử? Ưm!
Bên ngoài núi Huyền Linh.
Trên không trung có hai bóng người đang đạp lên kiếm khí.
Trong đó có một thiếu nữ tư thế hiên ngang, sở hữu Thu Thủy kiếm, trong con ngươi xẹt qua kiếm quang, hiển nhiên đã đến Kiếm Tâm Thông Minh cảnh.
Đứng thứ hai Thiên Kiêu bảng, Nhạc Kiếm Ly!
Còn lại là một nữ nhân mặt hất lên trời, không phấn son trang điểm, da thịt lại trong suốt như ngọc thạch, mặc dù quần áo rộng rãi vẫn khó che được đường cong mê người.
Nàng đi chân trần, bàn chân trắng nõn sánh lung linh.
Đây chính là chưởng môn Vạn Kiếm Các, đứng đầu Vạn Kiếm, Sở Linh Xuyên!
Hai người chăm chú nhìn về phía núi non chập chùng bên dưới, Nhạc Kiếm Ly nhỏ giọng hỏi:
- Sư tôn, chúng ta cứ nghênh ngang đến bắc địa thế này à? Có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?
Hiện tại nàng vẫn còn đang choáng váng.
Rõ ràng lúc trước vẫn còn ở trong tông môn, vừa chớp mắt một cái đã bị kéo đến nơi này.
Sở Linh Xuyên tỏ vẻ không sao cả.