- Không nghênh ngang, chẳng lẽ phải đến một cách lén lén lút lút ư? Chúng ta tới để Bái tông, cũng không phải tới để ăn trộm.
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu:
- Đệ tử không có ý đó…
Bái tông?
Đừng đùa.
Ngươi đã từng nghe thấy tông môn chính đạo đến ma giáo bái tông chưa, hơn nữa còn là chưởng môn nữa chứ?
Cổ họng Nhạc Kiếm Ly khẽ giật:
- Muốn bái tông, trước tiên cũng phải gửi ngọc văn kiện sách, có ai lại đến trực tiếp như vậy ạ.
- À, đúng nhỉ, ngươi không nói thì suýt chút nữa ta đã quên rồi.
Sở Linh Xuyên lấy ngọc giản ra, ngón trỏ lóe lên tia kiếm khí, nhanh chóng viết xuống hai chữ ‘Mở cửa’ thật to. Sau đó thuận tay ném đi, kiếm khí hóa thành chim ưng, ngậm lấy ngọc giản bay vào trong núi tuyết.
Sở Linh Xuyên hài lòng vỗ tay.
- Hoàn mỹ.
- …
Nhạc Kiếm Ly giơ tay che mặt.
Cái này mà hoàn mỹ à?!
Phải gọi là tùy ý quá mới đúng!
Nửa nén hương sau, bên dưới vẫn không có chút động tĩnh gì. Chân mày của Sở Linh Xuyên nhíu chặt lại, dần dần mất kiên nhẫn.
- Sao lại không có ai chứ?
Nhạc Kiếm Ly an ủi:
- Đừng nóng vội, chúng ta vẫn nên đợi thêm chút nữa đi…
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Sở Linh Xuyên cao giọng nói:
- Chưởng môn Vạn Kiếm Các Sở Linh Xuyên, mang theo đệ tử đến bái tông!
Giọng nói ẩn chứa kiếm khí, vang vọng thật lâu ở trên bầu trời của dãy núi.
- …
Nhạc Kiếm Ly yên lặng cúi đầu, sự lo lắng tràn ngập giữa mi tâm. Đừng nói lát nữa sẽ đánh nhau nhé?
Những người bên trong U La Điện rõ ràng đã bị kinh động bởi giọng nói ấy, trong không khí hiện lên từng đợt sóng, sơn môn rộng lớn chậm rãi hiện lên. Một đám người từ bên trong sơn môn phi thân đến.
Cầm đầu là một lão giả mặc áo choàng đen, chính là Đại trưởng lão Tôn Vị.
- Kẻ nào dám can đảm náo loạn ở nơi này!
Gần đây trong tông môn không lúc nào yên ổn, liên tiếp gây ra rất nhiều động tĩnh, điều này khiến tâm tình của Tôn trưởng lão cực kỳ không tốt. Kết quả đột nhiên lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến!
Còn dám giả mạo Sở Linh Xuyên!
Phải biết, Sở Linh Xuyên cùng Lãnh Vô Yên chính là thủy hỏa bất dung!
Nhiều năm trôi qua như vậy, đừng nói là U La Điện, ngay cả bắc địa còn chưa đến một chuyến, sao có thể gióng trống khua chiêng tới đây bái tông?
Nhất định là tên tiểu tặc nào đó không có mắt đang hư trương thanh thế!
- Ngược lại lão thân rất muốn biết, là kẻ nào dám đến đây lừa bịp!
Tôn trưởng lão với khí thế hung hăng bay tới, vốn dĩ đã sẵn sàng quát mắng xả giận.
Nhưng vừa bay đến gần, sau khi nhìn thấy nữ nhân đang đi chân trần đối diện, cả người ngẩn ra tại chỗ. Nàng dụi mắt thật mạnh, xác định không phải bản thân hoa mắt.
- Sở, Sở…
Tôn trưởng lão trợn mắt há miệng, bờ môi mấp máy không ngừng.
Sở Linh Xuyên cau mày nói:
- Ngươi vừa nói cái gì? Ai giả danh lừa bịp hả?
Tôn trưởng lão hoảng hốt nuốt một ngụm nước bọt. Vậy mà thật sự là Sở Linh Xuyên!
- Người này tới bắc địa làm gì? Chẳng lẽ muốn khai chiến với U La Điện?!
Trái tim của Tôn trưởng lão treo lơ lửng.
Tính cách của vị Kiếm Thủ này nổi danh táo bạo, lần này đột nhiên đến đây chắc chắn không phải là chuyện tốt!
Sở Linh Xuyên thấy đối phương không trả lời, giọng nói đã lạnh xuống mấy phần:
- Ta đang nói chuyện với ngươi đó, điếc rồi à?
Tôn trưởng lão giật mình một cái, phản xạ có điều kiệu gọi pháp bảo ra.
Ong!
Các chấp sự và thủ vệ sau lưng cũng nháo nhào gọi pháp bảo và binh khí ra. Nhất thời, bầu không khí ngay lập tức đông cứng.
Sở Linh Xuyên thấy thế, cười lạnh nói:
- Sao, muốn động thủ với ta à? Thật sự coi trọng bản thân nhỉ!
Với người đứng đầu Vạn Kiếm, có chiến lực đứng đầu hạo thổ, số lượng cường giả Đế cấp bị đánh bại cũng cả một bàn tay! Ngoại trừ Lãnh Vô Yên, đúng là không có kẻ nào dám rút kiếm trước mặt nàng!
Nàng bước về phía trước một bước, kiếm khí mãnh liệt như sóng biển dồn dập, đánh ập về phía đám người. Cũng không cần ra tay, chỉ cần sát ý đã đủ khiến bọn họ hít thở không thông.
Tôn trưởng lão biết người này khủng bố đến thế nào, nhưng tông môn đang ở phía sau lưng, chắc chắn không thể lùi lại dù chỉ nửa bước. Vì vậy cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Thấy bọn họ không chịu nhượng bộ, vẻ mặt của Sở Linh Xuyên càng ngày càng lạnh lùng. Sắc mặt Nhạc Kiếm Ly hiện lên lo lắng, nhưng không thể làm gì.
Sư tôn của mình nếu nổi giận, trên đời này cũng không có bao nhiêu người có thể ngăn cản được. Nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói lạnh nhạt lại vang lên:
- Sở Linh Xuyên, nghênh ngang đến U La Điện như vậy à?
- Có phải Bổn Tọa đã nhường nhịn ngươi quá rồi không?
Nghe được âm thanh ở phía sau, Sở Linh Xuyên mới thả lỏng một chút. Hư không nứt ra một khe hở, một cô gái mặc áo bào trắng chầm chậm bước ra.
- Bái kiến chưởng môn.
Đám người U La Điện đồng loạt cúi đầu.
Tôn trưởng lão cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vị này đi tới, tất cả mọi người đều bất ngờ.
- Chưởng môn, ngài về lúc nào vậy?
- Ta vừa về.
Lãnh Vô Yên nhìn về phía Sở Linh Xuyên:
- Nếu không phải Bổn Tọa trở về đúng lúc, sợ rằng Sở Kiếm Thủ đã trục xuất ta khỏi U La Điện? Lâu không gặp như vậy, tính khí của Kiếm Thủ vẫn nóng nảy như thế.