Sở Linh Xuyên cau mày nói:
- Là Tôn trưởng lão nhà ngươi nói năng lỗ mãng, hơn nữa nếu ta thực sự muốn ra tay, thì đám người kia sớm đã chết rồi.
Lãnh Vô Yên híp mắt lại:
- Nói như vậy, lẽ nào còn muốn Bổn Tọa cảm ơn ngươi vì đã thả bọn họ?
Sở Linh Xuyên không nói gì, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.
Người này cho rằng thực lực của nàng quá lớn.
Xem như là Dịch Thanh Lam cũng không để cho nàng kiêng kỵ như vậy, nhưng thực lực của nữ nhân này nàng thật sự không có cách nào nhìn thấu...
Lãnh Vô Yên nhìn về phía Nhạc Kiếm Ly:
- Vị này có phải là người đi cùng Nhạc thủ tịch không?
Nhạc Kiếm Ly chắp tay nói:
- Kiếm Ly từng gặp qua Lãnh chưởng môn.
Mắt Lãnh Vô Yên bỗng sáng lên:
- Nghe nói ngươi rất thân với thánh tử bổn tông.
Trên phố vẫn thường nghe thấy tin đồn của hai người, chỉ là thân phận của bọn họ chênh lệch quá lớn, vậy nên cũng không nhiều người tin điều đó. Nhạc Kiếm Ly bỗng nhiên đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Lãnh chưởng môn cứ nói đùa, ta và Lý thánh tử chỉ là bằng hữu.
- Bằng hữu?
Lãnh Vô Yên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Từ lúc nào mà thiên kiêu chính đạo cũng có thể làm bạn với Thánh Tử ma đạo rồi?
- Cái này...
Nhạc Kiếm Ly nhất thời nghẹn lời.
Sở Linh Xuyên đứng ra, chắn trước người Nhạc Kiếm Ly:
- Lãnh Vô Yên, đừng khinh thường vãn bối, có gì cứ nhắm vào ta đây này.
Lãnh Vô Yên cười nhạt:
- Ngươi giỏi ở điểm nào? Nhân thời cơ Bổn Tọa không chú ý, liền chủ ý đánh Nhiên Nhi, còn thu nhận hắn làm đệ tử, nhà ngươi cũng to gan thật đấy.
- Ai, ai có ý đồ gì với hắn chứ?
Vốn dĩ Sở Linh Xuyên định giải vây, kết quả mình cũng bị làm cho đỏ mặt.
- Hừ, ai đánh thì người ấy tự biết!
- Ta không đánh!
Tôn trưởng lão đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dạng của hai người cãi nhau, nhất thời chưa hoàn hồn. Quan hệ của hai người này, dường như không giống với tưởng tượng chút nào...
- Chưởng môn, hay là chúng ta về tông môn trước rồi nói tiếp?
Tôn trưởng lão thận trọng hỏi.
Tất cả các trưởng lão và chấp sự đều đang đứng ở bên cạnh.
Sở Linh Xuyên cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản kích, khoanh tay nói:
- Mục đích của ta là qua đây bái tông, đây là cách đãi khách của U La Điện sao?
Lãnh Vô Yên không thèm để ý đến nàng, vung tay áo bào lên:
- Hồi cung.
Sau đó cùng với đám người bay về sơn môn.
Chỉ còn lại Sở Linh Xuyên và Nhạc Kiếm Ly hai người lúng túng đứng tại chỗ.
Nhìn thấy bọn họ đã đi xa, Sở Linh Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thật buồn cười, người này quả thực không xem ta ra gì!
Nhạc Kiếm Ly nhỏ giọng hỏi:
- Sư tôn, vậy bây giờ chúng ta đi hay là vẫn ở lại đây?
- Hừ, hôm nay ta cần một câu trả lời rõ ràng.
Nói xong Sở Linh Xuyên liền bay theo đám người kia.
- Khuôn mặt Nhạc Kiếm Ly xám xịt.
Như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?
U La Điện.
Lãnh Vô Yên ngồi trên chiếc ghế Phượng cao, Sở Linh Xuyên cũng ngồi ngang hàng với nàng.
Tuy hai người không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là tông chủ Vạn Kiếm Các, là một trong những hạo thổ tối cường. Ít nhất vẫn phải tôn trọng lẫn nhau.
Nhạc Kiếm Ly và Tần Như Yên cùng nhau ngồi ở phía dưới. Không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Tần Vô Yên nhìn lên phía trên cao, thấp giọng hỏi:
- Nhạc thủ tịch, sao các ngươi lại tới đây?
Nhạc Kiếm Ly nháy mắt một cái:
- Ta còn muốn biết vì sao Tần Thánh Nữ lại ở chỗ này đây.
- Ta phụng mệnh sư tôn đến đây bái tông.
- Thật trùng hợp, ta cũng cùng sư tôn đến đây bái tông.
- Ngươi cũng vậy?
Mặt Như Yên bỗng hơi nhăn lại:
- Ngươi là người của Vạn Kiếm Các là tông môn chính đạo, sao lại tới U La Điện bái tông?
Nhạc Kiếm Ly thở dài:
- Ngươi hỏi ta? Đó cũng là điều mà ta muốn biết.
Cũng không hiểu sư tôn làm vậy là có mục đích gì.
- Đúng rồi, ngươi từng gặp Lý Nhiên rồi hả?
Tần Như Yên gật đầu:
- Gặp rồi, có lẽ một lúc nữa hắn sẽ đến.
Nhạc Kiếm Ly bỗng sáng mắt lên.
Nếu như nói lần đến bái tông này, có cái gì đáng giá khiến cho nàng để ý, vậy chỉ có thể là Lý Nhiên. Nghĩ đến chỉ một lát nữa là có thể nhìn thấy hắn, tim nàng liền bắt đầu đập nhanh.
Từ lần trước gặp nhau ở Đông Hải thì cho đến bây giờ hai người vẫn chưa từng gặp lại.
Ở đây ngoại trừ Tần Như Yên ra thì không còn ai biết quan hệ của bọn họ, vậy nên Sở Kiếm Ly chỉ đành tự kiềm chế bản thân mình.
Trên đài cao.
Sở Linh Xuyên nhìn xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối không hề chú ý đến người kia. Lãnh Vô Yên cau mày nói:
- Ngươi đang tìm cái gì vậy?
- Không có gì.
Sở Linh Xuyên đột nhiên hắng giọng.
Lãnh Vô Yên liếc mắt nhìn nàng:
- Không có việc gì đừng lên Tam Bảo Điện, nói đi, ngươi tới U La Điện làm gì?
Sở Linh Xuyên nghiêm mặt nói:
- Ta lấy được thư của Dịch Thanh Lam, liền chạy tới đây ngay.
Mắt Lãnh Vô Yên bỗng sáng lên.
Quả thế.
Sở Linh Xuyên hỏi tiếp:
- Nội dung trong bức thư kia đều là thật?
Lãnh Vô Yên gật đầu:
- Tất cả đều là thật, không hề có nửa câu giả dối.
Sở Linh Xuyên nghiến răng nói:
- Ta đã sớm nghi ngờ có sự tồn tại của thượng giới, chỉ là vẫn luôn không có chứng cứ... Giả sử nếu thật sự là như thế, nhất định phải cho bọn chúng nhìn thấy bức thư kia!