Chương 113
Chương 113Chương 113
"Con tự chọc em thì tự mình dỗ đi, mẹ còn đang bận xào rau trong nồi nữa."
Dứt lời, Tần Thi xoay người rời đi.
"Mẹ! Mẹ...' Cố Thanh Hải nóng nảy, nói: "Mẹ lại không chịu giúp con rồi!"
"Vậy tại sao con lại chọc hai đứa nhỏ khóc làm gì hả? Tự mình chọc thì tự mình dỗ đi! Mẹ còn chưa nấu cơm xong nữa đây!" Giọng Tần Thi từ ngoài cửa truyền vào làm cho Cố Thanh Hải không ngừng run rẩy.
Cậu nhóc vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh cặp sinh đôi, lôi kéo tụi nhỏ rồi dỗ dành: "Đừng khóc nữa mà, ngày mai được nghỉ anh sẽ dẫn bọn em đi chơi được không? Còn kể chuyện xưa cho tụi em nghe nữa."
"Oa oa oa..."
"Em bóp mũi anh đi, dùng sức bóp mạnh vô, bóp ngược lại anh đi có được không? Anh biết sai rồi mà, sau này không dám trêu em hay bóp mũi em nữa được không?"
"A a oa oa...'
"Tổ tông tôi ơi! Bọn em nín đi mài Lát nữa ba về mà thấy tụi em khóc thì anh sẽ bị mắng đó!"
"Ôôoaaa..."
An An nổi nóng rồi thì sẽ rất khó dỗ, chỉ có khóc mà thôi, có nói gì cũng không nghe, Cố Thanh Hải không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu mà thôi.
"Đừng khóc nữa, anh sẽ mua bánh táo xốp giòn cho bọn em ăn có được không?"
Bình Bình đã sớm mệt vì khóc nhiều nên ngừng rồi, An An gào khóc nhưng vẫn cúi đầu nhìn Cố Thanh Hải, nói: "Anh, anh, làm sao anh có thể đi vào trong huyện mua được?"
Cố Thanh Hải: "..."
Một giây trước còn khóc sập trời đất, một giây sau liền ngưng rồi sao? Nếu không phải đôi mắt An An đã đỏ bừng, khuôn mặt đầy nước mắt, Cố Thanh Hải đều sẽ cho rằng con bé vẫn luôn giả khóc.
Cố Thanh Hải: "Để mẹ dẫn đi đi, hai ngày trước mẹ nói sẽ làm áo khoác cho anh em mình, nhất định phải đi mua vải với bông thì mới làm được."
"Được ạ...' An An khóc nấc lên, tự mình giơ tay lên lau nước mắt của mình, nói: "Phải mua nhiều một chút ạ, đừng nghĩ... ực... ực... chỉ với hai miếng mà đã mua chuộc được bọn eml"
Cố Thanh Hải thâm mắng chửi trong lòng, thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu đồng ý: "Được rồi, đi thôi, anh sẽ dẫn tụi em đi rửa mặt nhé."
Lúc này An An mới nghe lời rồi đưa tay ra, còn lấy tay ướt đẫm nước mắt nắm lấy tay Cố Thanh Hải.
Cảm giác dính dính, làm cho Cố Thanh Hải nổi hết da gà lên: "An Anl"
An An ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh trai, đúng lý hợp tình nói: "Sao vậy!?"
Cố Thanh Hải nghiến răng nghiến lợi, nói: "... Không có gì!"
Cố Thanh Hải ghét nhất là cảm giác ướt dầm dề với dính nhớp này vì sẽ khiến cho cả người khó chịu.
An An thấy anh mình như vậy, sau đó mở miệng nói: "Mẹ không cho chúng ta ăn quá nhiều điểm tâm đâu, anh đến nói rằng anh muốn ăn đi."
Cố Thanh Hải thở dài: "Anh biết rồi."
An An vừa lòng, kéo Bình Bình và Cố Thanh Hải cùng đi múc nước rửa mặt.
Cố Thanh Hải thấy hai đứa nhỏ tiến lại gân nhau thương lượng xem một ngày ăn mấy cái bánh táo xốp giòn, lại một lần nữa thở dài, không có tiền tiêu vặt thì không nói, nhưng đến lúc đó tụi nhỏ ăn nhiều bị sâu răng hoặc là ăn không ngon thì người bị mắng chắc chắn là bản thân Cố Thanh Hải rồi.
Thật đúng là khó khăn mà...
Chờ cặp sinh đôi rửa mặt xong tự mình đi ra ngoài chơi, Cố Thanh Hải lấy tiền rồi ra đưa cho Tần Thi, nhờ cô mua giúp bánh táo xốp giòn, thấy ánh mắt sáng rỡ và đang chế nhạo cô, trong nháy mắt mặt liền nóng lên.
Tần Thi: "Lúc này mới phải móc tiền tiêu vặt từ trong túi ra rồi."
Cố Thanh Hải gạt bỏ ánh mắt của cô sang một bên: "Cái gì mà mà bỏ tiền ra chứ ạ, tại con muốn ăn điểm tâm..."
Tần Thi khẽ cười một tiếng, mặt Cố Thanh Hải lập tức đỏ bừng.
"Con không có việc gì mà cứ cố ý chọc tụi nhỏ làm gì thế? Mỗi lần khóc còn phải hứa hẹn một đống điều kiện... chậc chậc."
"Con không phải cố ý chọc tụi nhỏ..." Cố Thanh Hải đưa tiền cho Tần Thi, rồi chạy nhanh như chớp.