Chương 114
Chương 114Chương 114
"Cảm ơn mẹ, làm phiền mẹ rồi, con đi xem hai đứa nhỏ đang làm gì đây!"
Tần Thi thấy cậu nhóc chạy mất hút, cười cười lắc đầu. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra không ít chuyện, Cố Thanh Hải cũng hoàn toàn thả lỏng, đối với cô thì không hề có dị nghị gì nữa, thậm chí là bắt đầu coi cô là mẹ.
Thời gian trôi qua lâu rồi, nội tâm cậu nhóc cất giấu một tính cánh nghịch ngợm nhưng dường như cũng đã được bộc lộ ra. Chẳng qua đúng là như vậy, Tần Thi mới cảm nhận được cậu nhóc là một đứa trẻ con thật sự, mà không phải giả thiết sẵn có trong cốt truyện.
Còn về phần An An, cô bé cũng là một tiểu diễn tinh(*), không hề nước mắt cá sấu chút nào, khó tránh khỏi sau này sẽ trở thành một đại minh tinh giống như trong cốt truyện.
[Chú thích: (*) Diễn tinh: là chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, kiểu như 2 mặt, nhưng mà thường hiểu theo nghĩa tích cực. ]
Ngược lại là Bình Bình, tính cách biểu hiện hoàn toàn khác nhau, cái này khiến cho Tần Thi có chút lo lắng.
Vừa suy nghĩ miên man vừa dọn đồ ăn ra, Tần Thi bày biện chén đũa, chờ Lục Trạch Thiên chở về nhà ăn cơm.
Kết quả Tần Thi không chờ được Lục Trạch Thiên nữa, đột nhiên Bình Bình gào khóc lớn.
Bình Bình vừa chạy vừa khóc, vào nhà sau đó ôm chặt lấy chân của Tần Thi: "Mẹ ơi! Ô ô oa oa a a..."
Tần Thi khiếp sợ, vội vàng ngồi xổm xuống xem thằng bé có bị thương gì hay không, hỏi: "Con bị làm sao vậy? Bị thương ở đâu sao? Hay là bị khi dễ? An An và anh con đâu?”
An An khóc như vậy là chuyện bình thường, nhưng Bình Bình trước nay không bao giờ khóc lớn tiếng như vậy, đúng là doạ cho Tần Thi sợ chết khiếp rồi. "A a oa oa...' An An khóc không thể nói nên lời, chỉ chỉ ra bên ngoài, nước mắt giống như vặn vòi nước ra vậy, nước mắt chảy ào ào ròng ròng, một chút cũng không ngừng.
Tim Tần Thi nhảy thình thịch, cô có chút nóng nảy, bế Bình Bình lên, nhẹ nhàng vỗ vào lưng để dỗ dành cậu nhóc, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
"Mẹ! Mẹ! Cứu mạng! Cứu!"
An An lớn giọng hét lên, làm sắc mặt Tần Thi vốn đang kinh hồn táng đảm liền thay đổi, cô bước nhanh ra phía cổng, kêu lớn tiếng: "An An, con làm sao vậy?"
Chờ đến trước cổng lớn thì thấy An An chạy hớt hải tới, Cố Thanh Hải ngồi xổm dưới cây cách đó không xa, đối mặt với cây mà không biết là đang làm gì.
Tần Thi hô to: "Cố Thanh Hải!"
Cố Thanh Hải bị giọng điệu nghiêm khắc chưa từng thấy bao giờ của Tần Thi làm cho hoảng sợ, cậu nhóc vội vàng quay đầu nhìn sang, sau đó nhanh chóng đứng lên, nói: "Mẹ."
"Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?" Tần Thi ôm Bình Bình, kéo An An lại, ánh mắt sắc bén nhìn tứ phía xung quanh, nhưng lại không thấy người hay vật nào cả.
Nhóm người hàng xóm nghe thấy tiếng Bình Bình khóc lớn và An An kêu to "Cứu mạng" thì chạy ra với vẻ mặt lo lắng và hốt hoảng, hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao thế? Cứu mạng cái gì vậy? Ai thế? Xảy ra chuyện gì thế?"
"An An con kêu gì thế? Đây là chuyện gì?"
An An đã chạy tới, mãi mới bình tĩnh lại, con bé chỉ vào hướng của Cố Thanh Hải, vẻ mặt đầy hoảng sợ, nói: 'Cứu mạng, cứu mạng con mèo đi ạ!"
"Mèo sao?" Mọi người có hơi sửng sốt một chút, tuỳ cơ phản ứng lại, không phải người đã xảy ra chuyện nên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Anh trai nói mèo sắp chết rồi ạ... Ôi mẹ ơi, cứu cứu đi ạ..." An An nói nói, nhớ tới lúc vừa nãy mới nhìn thấy con mèo, trong nháy mắt liền nhịn không được mà khóc lớn lên. Bình Bình vẫn luôn khóc không ngừng, tiếng khóc càng ngày càng to hơn.
Tần Thi xoa xoa thái dương, dỗ bọn nhỏ: "Đừng khóc nữa, để mẹ đi qua xem thử."
Chờ sau khi cô qua tới, Cố Thanh Hải nhường lại vị trí cho cô, mọi người liên thấy một con mèo đen đang nằm thoi thóp ở dưới tàn cây, nó vẫn không nhúc nhích, ở dưới thân nó là cả một vũng nước lớn.