Chương 115
Chương 115Chương 115
Vệt nước dài và lan rộng ra, nhìn có hơi ghê, Tần Thi lấy người che lại để không cho Bình Bình và An An thấy được.
"Ái chà, đây không phải là Đại Mao sao?"
"Gần đây không còn thấy nó nữa..."
"Bụng nó bự thật đó, có khi nào là đang mang bầu không?"
Có hàng xóm nhận ra mèo đen thì hô to lên: "Mau nhìn xem coi nó có còn thở hay không?"
Có người ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra tình hình của nó, vừa sờ cổ nó rồi ngừng vài giây, sau đó thở dài nói: "Không còn thở nữa..."
"0a oa oa...'
Bình Bình và An An nghe thấy vậy thì oà khóc lớn hơn.
*
"Đúng là tạo nghiệt mà!"
Người chung quanh nhìn cặp sinh đôi khóc lớn, vội vàng giúp Tần Thi dỗ tụi nhỏ: "Ngoan nào, không khóc nữa, một hồi nữa cuống họng sẽ rất đau đó."
Cặp sinh đôi căn bản không nghe, con mèo đen này là con mèo mà lúc trước tụi nhỏ từng cho nó ăn, đột nhiên lại chết ngay trước mắt, điều này đối với tụi nhỏ là một sự chấn động quá lớn.
Tần Thi thấy cặp sinh đôi khóc nên khá là đau lòng, nói cái gì tụi nhỏ cũng không nghe, Tần Thi dứt khoát kéo tụi nhỏ đi về, nhưng cặp sinh đôi lại giãy giụa vì muốn ở đây xem con mèo, sống chết cũng không chịu đi.
Mèo chết là thật, thi thể nó đều cứng ngắc hết rồi, con trong bụng cũng đã sớm bị ngạt thở, thời gian mọi người phát hiện ra nó là quá muộn.
Những người lớn thấy cặp sinh đôi khóc, cũng không đành lòng mà thở dài, nói: "Mau ôm đứa nhỏ về đi, chúng tôi sẽ đem con mèo này chôn ở đẳng sau núi."
†.
Cặp sinh đôi vừa nghe thấy, chỉ biết khóc rồi túm lấy hai cánh tay Tần Thi, bọn nhỏ muốn đi xem.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Trạch Thiên về nhà thì thấy một đám đông đang vây quanh ở đây, cặp sinh đôi lại khóc to, vẻ mặt nghiêm túc vội vàng chạy tới.
Tần Thi thấy anh liên thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt ý bảo anh nhìn mèo ở dưới gốc cây, Lục Trạch Thiên lập tức hiểu rõ.
"Đi, mau về nhà trước thôi." Lục Trạch Thiên bế Bình Bình và An An lên cùng một lúc, không cho tụi nhỏ có cơ hội ở đây tiếp tục khóc nữa.
Cặp sinh đôi giấy giụa, không ngừng vặn vẹo cơ thể muốn xuống dưới, ghé vào vai Lục Trạch Thiên rồi liên tục đưa tay về phía con mèo đen, tiếng khóc đều không ngớt vang lên.
Ánh mắt Lục Trạch Thiên biến đổi, mặc kệ tụi nhỏ có giãy giụa như thế nào thì anh vẫn sẽ bế hai đứa nhỏ về nhà.
Tần Thi vừa thấy cảnh tượng này thì lập tức thở dài, sau đó quay đầu nhìn mọi người, nói: "Mọi người đã nhìn thấy rồi đó, đứa nhỏ khóc đến mức không muốn đi về, con mèo này tôi nghĩ là tôi nên mang tụi nhỏ đến chôn nó, bằng không tôi sợ trong lòng chúng sẽ mãi ám ảnh về hình ảnh này mất."
Mọi người vừa nghe thấy vậy liền gật đầu, để Tân Thi nhanh về nhà trông con, bọn họ tìm đồ vật đựng con mèo vào, chờ lát nữa sẽ đem nó đi.
Tần Thi theo chân bọn họ nói lời cảm tạ, mọi người liên tục xua tay, nói: "Cái này cũng không phải chuyện to tát gì."
"Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh nhỏ, giúp chôn cất là chuyện tốt mà."
"Mau đi về xem con thế nào đi, haizzz, sao lại để cho chúng nó nhìn thấy hình ảnh này vậy chứt"
"Tiểu Tần à, buổi tối nhớ chú ý bọn nhỏ nhiều vào, cẩn thận không tụi nhỏ lại gặp ác mộng đấy."
Tần Thi đồng ý, lại một lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó kéo Cố Thanh Hải trở về nhà.
Cố Thanh Hải khác với cặp sinh đôi, cậu nhóc đã từng đối mặt với cái chết rồi, căn bản hiểu được chết là như thế nào cho nên tâm tình càng thêm sa sút và phức tạp hơn.
Tần Thi cũng biết những thứ này, bèn lôi kéo Cố Thanh Hải nói: "Người sống ở đời có mang theo mình sinh lý bệnh tử, mỗi người chúng ta đều sẽ chết đi, chẳng qua thời gian không giống nhau mà thôi, con không cần phải khổ sở làm gì."