Chương 127
Chương 127Chương 127
Đến nỗi ngay cả bọn nhỏ, Tần Thi rất yêu thương chúng, cô nguyện ý tiêu tiền vì tụi nhỏ.
Mua xong quần áo và giày dép còn chưa đủ, Tần Thi lại mua cả mỹ phẩm và kem dưỡng da. Cô đi dạo vài tiếng đồng hồ, cuối cùng mua được đống đồ lớn, cô ngồi xe buýt vê đến nhà thì lại không còn tí sức lực nào để nấu cơm, thế nên cô dứt khoát đến nhà ăn để mua cơm về nhà.
Bọn nhỏ thấy lại có quần áo mới thì đầu vui vẻ, không biết nói gì hơn, năm nay thật sự là có quá nhiều quần áo mới, lại còn có đồ ăn rất ngon, bọn nhỏ yêu Tần Thi đến chết đi sống lại mất.
Chờ buổi tối Lục Trạch Thiên trở về, sau khi thấy áo len liền chớp chớp mắt. Còn chưa nói gì, trong tay anh đã bị Tần Thi nhét cho một quyển sổ.
Lục Trạch Thiên cúi đầu nhìn, phát hiện ra là sổ sách, vì thế anh quyết định mở ra xem.
"Những thứ này đều được mua bằng tiền của em." Tần Thi giải thích.
Lục Trạch Thiên đột nhiên ngừng động tác lật trang lại,Ừ" một tiếng, thật ra Tần Thi không giải thích thì Lục Trạch Thiên cũng biết, cô không phải loại người như vậy, hơn nữa bản lĩnh của cô khá lớn nên hoàn toàn có khả năng kiếm ra tiền, trong lòng anh biết rõ điều này.
Tháng này tiêu dùng chủ yếu là mua vải mua bông, nhưng cho dù là như thế thì cũng không vượt quá số tiền là ba mươi lăm, Tần Thi tính toán tiền rất gắt gao.
Tần Thi nhìn vào một số khoản, anh phải cảm thán rằng Tần Thi cẩn thận và vô cùng nghiêm túc.
Rau trồng ngoài sân đều đã chín, tiền đồ ăn giảm bớt được rất nhiều, vừa đúng lúc loại bỏ tiền mua bông, cho nên tháng này cũng vẫn là ba mươi mấy tệ, so với tháng trước thì không kém là bao, Lục Trạch Thiên nhìn đại khái rồi đưa quyển sổ trả lại cho Tần Thị. Anh hoàn toàn tin tưởng ở cô.
Tần Thi cũng mặc kệ việc chỉ tiêu nhiều như vậy, dù sao anh cũng không nhìn thấy, cô đều tự mình ghi chép rất rõ ràng, hoàn thành tốt công việc của mình.
"Đến khi ăn tết, bộ đội sẽ bắt đầu phát phúc lợi nhỉ? Gạo, mì, dầu không cần phải mua nữa, vậy chỉ tiêu tháng sau có thể giảm đi rất nhiều, em có thể mua thêm nhiều thịt một chút, làm viên chiên, chiên giòn lên, hoặc là làm thịt nướng." Tần Thi đều lên kế hoạch xong xuôi hết rồi, nói: "Mẹ còn gửi lên không ít đồ, căn bản cũng đủ cho chúng ta ăn qua năm.”
"Em cứ quyết định thấy sao tốt là được." Lục Trạch Thiên không ý kiến gì nữa, Tần Thi quản việc gia đình và xử lý quá tốt, anh hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
"Không phải mẹ bảo sẽ làm cho anh ba bộ áo khoác tướng quân khác nữa sao? Anh cầm về trước nhưng khoan hãng gửi lại, để em làm hai cái áo khoác khác rồi gửi cùng lúc cho mẹ và em gái anh luôn." Tần Thi nói, cô vỗ tay một cái: "Em còn ngâm cả dưa muối và đường tỏi nữa, cũng không khác nhau cho lắm, anh mang qua đó hai hũ luôn đi."
"Năm nay chúng ta không về được, anh viết thư nói với người trong nhà đi, nghỉ hè hoặc là nghỉ đông năm tới chúng ta sẽ dẫn bọn nhỏ về lại đó sau."
"Còn có người có quan hệ tốt với anh cũng phải đưa quà tặng trong ngày lễ nhỉ? Năm rồi anh đưa đồ gì vậy?"
"Chỗ các anh có tập tục chúc tết trẻ con không? Em có cần phải chuẩn bị đồ vật gì hay không? Ngày mồng 8 tháng chạp, năm cũ thì có qua tết không?"
"Còn có cả..."
Tần Thi nói về chuyện vụn vặt hàng ngày liên tục, Lục Trạch Thiên ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nghe, lâu lâu lại đáp lại một câu, hoặc là thảo luận về vấn đề gì đó với cô.
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi viết viết vẽ vẽ ở trên vở, ánh mắt anh tò mò nhưng vẫn toát ra chút dịu dàng chưa từng thấy.
Bọn nhỏ sắp được nghỉ rồi, Tần Thi lại càng ngày càng vội hơn, cô dọn phòng ngủ lớn ra rồi bắt đầu thuê người xây giường đất.