Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 128

Chương 128 Chương 128Chương 128

Buổi tối bọn nhỏ chen chúc nhau ngủ cùng với Tần Thi và Lục Trạch Thiên, chờ đến khi có giường đất rồi mới có thể về lại phòng ngủ.

Kết quả cặp sinh đôi còn không vui, tụi nhỏ tình nguyện ngủ chen chúc cùng với Tần Thi, như vậy mỗi ngày đều có thể được ôm Tần Thi ngủ, vừa yên ổn lại còn rất thoải mái.

Tần Thi cố ý dạy dỗ cho bọn nhỏ tự lập, cũng không đáp ứng việc tụi nhỏ dọn đến phòng ngủ lớn để ngủ cùng nhau, cô bắt đầu nghiêm túc hoàn thiện bản thiết kế nội thất.

Phòng lớn như vậy mà làm thành bốn phòng ngủ thì vẫn dư dả, phòng bếp và phòng chứa đồ cũng phải cải tạo lại, đến lúc đó sẽ làm một cái bồn rửa mặt trong nhà thật là đẹp.

Đây là một bản thiết kế lớn, Tần Thi làm quần áo cho mẹ Lục và em gái, mỗi ngày còn dành thời gian ra để đo đạc kích thước, khoa tay múa chân trong phòng, từng chút từng chút một mà hoàn thiện dần.

Chờ tới khi cô làm xong hai cái áo khoác, sau đó làm áo khoác cho Mạc Linh trước thì bọn nhỏ lại nghỉ đông.

Cố Thanh Hải không cần đi học nên có thể giúp Tần Thi làm ít việc lặt vặt, nhìn cặp sinh đôi mải mê chơi với mèo như vậy cũng giúp cô bớt được không ít chuyện.

Nhưng ngày lành lại không được quá hai ngày, bởi vì bản tính của Cố Thanh Hải rất phóng khoáng, cả ngày đều dẫn theo cặp sinh đôi đi chơi, Tần Thi bắt đầu không còn kiên nhẫn được nữa, tụi nhỏ thật sự sẽ chơi bời lăn lộn cả ngày mất.

Hơn nữa con mèo cũng đã lớn rồi, thùng giấy không giam chân được nó nữa, nó hoàn toàn có thể nhảy ra ngoài. Mỗi buổi sáng thức dậy, Tần Thi đều có thể thấy được nó đang vùi mình thoải mái ngồi ngủ trên ghế sô pha một cách ngon giấc.

Tính của Tần Thi là rất thích mèo, nhưng cô lại không thích lông mèo, cô vẫn luôn không cho bọn nhỏ ôm mèo lên trên giường hay ghế sô pha, là một phần không cho con mèo hình thành thói quen này, khi lớn rồi thì lông của nó sẽ còn rụng nhiều hơn.

Tần Thi nghĩ thế là rất tốt, nhưng việc này không có khả năng, buổi tối khi mọi người đều ngủ rồi, con mèo liên mặc kệ việc cô có cho nó lên ghế sô pha hay không, nó thấy không có ai ngăn cấm thì trực tiếp nhảy lên nằm luôn.

Tần Thi chưa từng nuôi mèo bao giờ, chỉ là sờ qua mèo của nhà người khác, cũng không biết nuôi mèo là một chuyện rất phiền phức như vậy.

Mèo không được nghe lời giống chó, mèo nó tự độc lập, nó thích làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản được nó.

Mặc kệ Tần Thi có dạy dỗ nó không được lên sô pha ngồi đi chăng nữa, nó luôn mở to hai mắt ra, trông vô tội lại còn đơn thuần kêu "Meow... meow meow...', nó hoàn toàn không hiểu, mà cũng không muốn hiểu.

Tần Thi không còn cách nào khác.

Hơn nữa hiện tại lại không có cát dành cho mèo, con mèo phải j ở trong sân, hôm nay j ở đây, ngày mai lại ¡ chỗ khác, có một lần nó còn ¡ ở trong vườn rau, làm cho Tần Thi thiếu chút nữa là dẫm phải.

Tần Thi tức giận đến mức xách cổ Cục Than lên, chỉ vào chỗ nó vừa mới ị bậy, nghiêm khác dạy dỗ nó, lúc ấy nó cứ tỏ vẻ uỷ khuất, nước mắt lưng tròng bắt đầu kêu meow meow, khiến cho Tần Thi mềm lòng mà không thể la mắng nó được nữa.

Cặp sinh đôi đứng ở bên cạnh cũng đi theo, nước mắt nước mũi chảy, nói: "Mẹ, mẹ đừng mắng nó nữa mà, nó còn nhỏ, mẹ dạy từ từ cũng được mà..."

"Nó sắp khóc rồi kìa ạ... Trông thật là đáng thương mà!"

Tần Thi: "..."

Tần Thi nhìn hai nhãi con nhà mình và con mèo, ánh mắt của cả ba đứa đều trông đáng thương vô cùng, lập tức không còn cách nào khác, chỉ có thể buông Cục Than ra.

Tần Thi xúc phân của nó vào trong góc tường, sau đó ôm Cục Than qua, để nó ngửi ngửi, sau đó bắt đầu lấy móng vuốt nhỏ của nó đào đất lên để vùi lấp đi.

Tần Thi nhẫn nại xúc phân, đặt vào vị trí cố định, dạy nó cách chôn phân của mình.
Bình Luận (0)
Comment