Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 130

Chương 130 Chương 130Chương 130

Tần Thi bất chấp cái lạnh, lại một lân nữa đưa tay đón lấy bông tuyết, nhìn chằm chằm như thể là thứ gì đó lạ lắm vậy.

Nhìn một hồi, Tần Thi đi về phía trước hai bước, thử dẫm lên lớp tuyết dày đặc coi Sao.

Một động tác nhảy lên dứt khoát, tiếng "ọp ẹp" làm cho Tần Thi nhịn không được mà la lên.

Cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn rồi, cô lại lấy một chân kia dẫm lên tuyết, dấu chân thật sâu cùng với tiếng "ọp ẹp ọp ẹp" khiến cho Tần Thi mặt mày hớn hở.

Chơi trò này vui quá đi mất!

Tần Thi nghiện luôn rồi, khi xoay người lại để chuẩn bị nhảy lên lớp tuyết thì thấy Lục Trạch Thiên đang đứng ở cửa, khoé miệng khẽ nhếch lên mỉm cười nhìn cô.

Tần Thi: "..."

Tần Thi cứng đờ người luôn rồi.......

Tần Thi bất động tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ thầm trong lòng: Anh không nên thấy mới phải... em sẽ không tha cho anh đâu!

Lục Trạch Thiên: "???... Chỉ là anh cảm thấy em..."

Tần Thi xuất chiêu: "Anh im miệng đi! Em không cần anh phải cảm thấy!"

Lục Trạch Thiên ngã xuống đất, che ngực lại nhìn Tần Thi rời đi, trong miệng thì thầm nói: "Cảm thấy em... rất là... Đáng yêu!"

*

Tuyết bay lả tả, toàn bộ mặt đất được tuyết bao phủ một màu trắng xóa, nơi nơi đều là một mảnh trắng mịt mù.

Mà trong màn tuyết, bộ quần áo màu xanh lam và nụ cười rạng rỡ của Tần Thi rất nổi bật, sau khi Lục Trạch Thiên bước ra thấy dáng vẻ vui mừng và hưng phấn, thích thú khi chơi đùa trong tuyết của cô, anh có hơi sửng sốt một chút.

Trước đây anh chưa từng thấy Tần Thi trẻ con như vậy.

Vì thế Lục Trạch Thiên liền cứ đứng như vậy, xem cô ấy cẩn thận in từng dấu chân hoàn chỉnh trên tuyết, nhìn cô cố tình giãm mạnh lên tuyết để tạo ra âm thanh, nhìn thấy cả người cô sau đó bị tuyết bao phủ lấy, lại lắc đầu lắc tay để rũ mấy bông tuyết xuống.

Lục Trạch Thiên cảm thấy rất thú vị, cũng cảm giác rằng Tần Thi thật sự đáng yêu, cô của lúc này so với bình thường thì khác nhau hoàn toàn, lạnh đến mức hơi thở toả ra như khói lửa.

Tần Thi quá hiểu chuyện, lại đặc biệt thông minh lý trí, Lục Trạch Thiên thường xuyên cảm thấy cô cùng với nơi này không hợp với nhau, trên người cô giống như còn cất giấu rất nhiều bí mật.

Lục Trạch Thiên chưa bao giờ hỏi, bởi vì anh không có lập trường, không biết hai người bọn họ là quan hệ gì, trong lòng Lục Trạch Thiên thanh thanh sở sở(*).

[Chú thích: (*) Thanh thanh sở sở: ý chỉ trong lòng hiểu rõ, cách biểu đạt này có chút thơ. ]

Hôm nay thấy một mặt này của Tần Thi, Lục Trạch Thiên mới kinh ngạc phát hiện thì ra cô cũng là một người bình thường, là người bình thường thấy tuyết cũng sẽ phấn khích vui vẻ.

Tần Thi xoay người thấy Lục Trạch Thiên, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lý trí như thường ngày, cô ho khan một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài: "Tuyết rơi rồi, khá lớn đấy..."

Lục Trạch Thiên thấy biểu tình Tần Thi vừa biến hóa, ý cười trên mặt biến mất, ánh mắt anh tối sầm lại.

Lục Trạch Thiên không nói gì, trong lòng Tần Thi càng thêm xấu hổ, cô thấy tuyết nên quá hưng phấn, có hơi không khống chế được bản thân khi bị anh nhìn thấy một hình ảnh ngu ngốc như vậy.

Tần Thi di di chân, mấy ngón chân trong giày cũng không nhịn được mà co lại, tại sao anh không nói lời nào? Thật sự làm cô thấy rất ngượng ngùng.

Tần Thi không thích bầu không khí này, cô chà chà tay, xoay người chuẩn bị trở về phòng và rời khỏi nơi này.

Nhưng khi cô mới xoay người, liền thấy Lục Trạch bốc lên một nắm tuyết từ dưới đất, bóp nén lại rồi ném về phía cô.

"Bụp bụp." Quả cầu tuyết ném trúng người Tần Thị.

Tuy rằng không đau, nhưng Tần Thi vẫn mở to hai mắt, nói: "Anh đang làm cái gì thết?"

Lục Trạch Thiên vẫn không nói gì như cũ, chỉ là nhướng mày nhìn Tần Thi cười, tiếp tục lấy tuyết trên mặt đất nặn thành cầu tuyết.

"AI" Tần Thi nhìn thấy động tác của anh, hô nhỏ một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment