Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 133

Chương 133 Chương 133Chương 133

Cố Thanh Hải duõi tay, lấy một ngón tay lau trên mặt An An: "Cũng không biết em học được từ nơi nào."

"AII" An An nhìn bàn tay đen thui của Cố Thanh Hải mà thất thần, hét lớn: "Anh cả lại bắt nạt em! Mẹ nhìn này... A ô ô, nói không lại em liền bắt nạt em..."

An An duỗi tay xoa xoa lung tung mấy chỗ Cố Thanh Hải vừa mới sờ, nhìn về phía Tần Thi để tố cáo, để cô chỉnh đốn Cố Thanh Hải.

An An biết người mà Cố Thanh Hải sợ nhất không phải Lục Trạch Thiên, mà là Tần Thi.

"Tiểu Hải." Tần Thi nhìn Cố Thanh Hải, nói: "Sao con cứ trêu chọc em gái, một lát nữa em gái khóc thì con đi mà dỗ nhé."

Cố Thanh Hải bĩu môi nhìn An An, đi đến bên cạnh Lục Trạch Thiên chờ rửa tay, khẽ thì thâm: "Đúng là tinh(*) mà."

[Chú thích: (*) Tinh trong thành tinh. ]

An An tức giận trừng mắt nhìn cậu, oán trách: "Là anh bắt nạt em trước."

Cố Thanh Hải: "Này không phải là bắt nạt em, mà là thích em."

An An nâng cằm: "Em đây không cần anh thích, anh đi tìm người khác mà bắt nạt đi"

Cố Thanh Hải buông tay nhìn nhóc: "Không được, anh chỉ thích em, chỉ có em là em gái anh."

An An tức giận quát lại: "Anh thật là ấu trĩ, làm gì có ai thích người ta mà như vậy, sau này lớn lên anh không tìm vợ được đâu!"

Cố Thanh Hải dừng động tác rửa tay lại một chút: "Em lại ở nhà Đóa Đóa xem mấy cái linh tỉnh trên tivi hả?"

Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Tần Thi đang nhóm lửa: "Mẹ, trời lạnh, hơn nữa sắp ăn tết rồi, đừng để cho em ấy cứ chạy đi như vậy nữa ạ." An An giương nanh múa vuốt vượt qua Bình Bình, vọt tới bên người Cố Thanh Hải, dùng sức nắm lấy quần áo của cậu kéo xuống: "Em xem tivi thì ảnh hưởng gì đến anh!"

Cố Thanh Hải bị cô bé kéo nên đứng không vững, cậu nhóc không để ý An An, ngược lại nhìn về phía Lục Trạch Thiên: "Ba, thế ba đừng mua tivi, An An xem ở nhà người khác một hồi rồi lại học mấy thứ linh ta linh tinh, nếu nhà chúng ta mua rồi, còn không biết em ấy sẽ thành quỷ như thế nào đâu."

An An thật sự tức giận rồi, cả người đu lên trên người Cố Thanh Hải, dùng sức kéo cậu xuống, hai người bắt đầu đánh nhau.

Bình Bình đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này mà thở dài, bế Cục Than trên mặt đất lên, thuần thục lui ra phía sau hai bước, rời khỏi phạm vi chiến trường, tránh cho bọn họ làm hại những người vô tội.

Tần Thi cùng Lục Trạch Thiên thấy bọn nhỏ đang nghịch ngợm trong phòng thì nhìn nhau cười.

*

Buổi sáng viết câu đối, buổi chiều dán hoa giấy.

Buổi tối lại lấy một khối thịt đông lạnh bên ngoài về, chưng mềm sau đó chấm với nước sốt đã pha sẵn, ăn kèm với màn thầu trắng trắng mềm mềm, cuộc sống giống như thần tiên không muốn thay đổi.

Bọn nhỏ ăn uống xong xuôi, đi theo Lục Trạch Thiên bắn pháo, bọn nhỏ túm tụm lại ở trong sân, nhìn Lục Trạch Thiên châm lửa đốt giây pháo treo ở cổng.

Âm thanh bùm tùm vang lên, sương khói lượn lờ, trong đó còn đi cùng với vài tia sáng.

Bọn nhỏ che lỗ tai hét to, vừa hưng phấn vừa sợ hãi, ngay cả Tần Thi cũng nhịn không được mà che lỗ tai lại, bị tiếng pháo vang lớn làm mắt cũng phải nheo lại.

Chỉ có Lục Trạch Thiên không che lỗ tai, ngược lại còn nhìn dây pháo cháy, mắt anh cũng không nháy lấy một cái, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Tần Thi nhìn anh một cái, trong lòng hoài nghi có phải anh đã đi qua quá nhiều cuộc chiến, thành ra đối với mấy thứ này cũng thờ ơ quá, hoàn toàn là bộ dạng không có cảm giác.

Chắc hẳn là do anh ấy thường xuyên tiếp xúc với súng đạn, dù sao thì uy lực của mấy thứ đó còn hơn pháo nhiều.

Đốt pháo xong, bọn nhỏ muốn tới gần lại để xem, thế nhưng bị Lục Trạch Thiên ngăn lại, anh sợ trong đó còn có một ít pháo chưa nổ hết, lỡ như nổ trúng bọn nhỏ thì không tốt.

Lục Trạch Thiên đợi một hồi mới cầm gậy chọc dây pháo ở trên cổng xuống, ném ở trên mặt đất.

"Bang..."
Bình Luận (0)
Comment