Chương 134
Chương 134Chương 134
Có hai ba cái pháo đột nhiên nổ, dọa cho cặp sinh đôi lại ngao ngao hét lên.
Lục Trạch Thiên đi qua dẫm hết các tia lửa còn sót lại, xác định không còn nguy hiểm nữa, lúc này mới để cho bọn nhỏ đi qua.
"Cẩn thận một chút!" Tần Thi vẫn nhịn không được mà dặn dò một câu.
"Biết rồi ạ.' Bọn nhỏ hưng phấn chạy tới, lựa lựa trên mặt đất, xem có pháo còn chưa bị đốt hay không.
Đây là hoạt động bình thường trong đêm giao thừa của bọn nhỏ, nếu bọn họ tìm được những quả pháo chưa nổ, cất lại xong ngày mai sẽ mang đi cùng chơi với các bạn.
Ai có nhiều pháo là người đó có thể hấp dẫn càng nhiều cậu nhóc hơn.
"Em về phòng đi, anh tới quét giấy pháo." Lục Trạch Thiên để Tần Thi trở về, còn anh thì ở bên ngoài bận rộn, thuận tiện trông coi bọn nhỏ luôn.
Tần Thi gật đầu, về phòng lấy ra bản vẽ bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Năm cũ qua đi, hương vị năm mới trong sân càng thêm ngào ngạt, mỗi nhà đều dán câu đối đỏ và hoa giấy ngoài cửa, một số cổng lớn còn được dán các môn thần có màu sắc rực rỡ.
Bộ đội cũng không có chuyện lớn gì cần giải quyết nên bắt đầu rảnh rỗi, ngoại trừ bận rộn vào buổi sáng, buổi chiều không có việc gì là có thể ở nhà.
Bọn nhỏ càng kết bè kết đội chạy khắp nơi xung quanh, đem pháo với diêm từ nhà đi cùng nhau châm nổ. Chơi pháo đất, ném tuyết, ném người qua đường, đủ các trò ồn ào âmT.
Có đứa nhóc còn ném pháo ở bên cạnh mấy cô nhóc, làm các nhóc bị dọa khóc, mấy cô nhóc khóc lóc về nhà cáo trạng.
Người lớn ra chỉnh đốn mấy cậu nhóc một lượt, kết quả đánh xong khóc xong, mấy cậu nhóc lại tiếp tục nổi loạn, căn bản không hề biết đâu là giới hạn. Cố Thanh Hải sẽ không chơi quá mức như bọn chúng, chỉ ném đồ vật này nọ cùng mấy bạn nhỏ, tuyệt đối không ném người.
Cố Thanh Hải cũng rất là mê chơi rồi, mỗi ngày đều chạy nhảy ở bên ngoài không thèm về nhà, chỉ có tới giờ ăn cơm mới chạy về đúng giờ.
Bởi vì tay nghề Tần Thi quá tốt, cho dù Cố Thanh Hải ham chơi quên mình thì giờ cơm vẫn nhớ rất kỹ, nhất định phải quay về ăn cơm.
Giữa trưa hôm nay, Cố Thanh Hải muốn về nhà ăn cơm, kết quả một đám trẻ con mặt dày muốn đi theo cậu, chọc Cố Thanh Hải đến mất cả kiên nhẫn.
"Mấy đứa mỗi ngày đều đến nhà anh ăn ké, đừng có mà quá đáng!"
Trẻ con trong đại viện đều quen biết với nhau, mấy người lớn cũng giống vậy, con cái đến nhà ai ăn một hai bữa cơm cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là bọn chúng sẽ có chừng mực, sẽ không vì không biết xấu hổ mà tiếp tục đi cọ cơm như thế.
Hoặc là người lớn sẽ tặng đồ, hoặc là trẻ con biết điều không đi nữa, nhưng do cơm Tần Thi làm quá thơm ngon, bọn nhỏ thật sự rất thèm.
Hôm kia đám nhóc này đến đúng lúc Tần Thi làm kẹo hồ lô, hôm trước thì Tần Thi làm khoai nướng, đêm qua lại ăn bánh quy nhỏ, vậy mà hôm nay còn muốn về nhà cùng Cố Thanh Hải, thế là cậu nhóc đã không nhịn nổi nữa rồi.
"Anh Tiểu Hải, ngày hôm qua mẹ em có mang cho nhà anh một khối thịt.' Thanh niên chơi thân cùng Cố Thanh Hải nhất là Vương Minh Viễn hít hít cái mũi: "Hôm nay em đến chơi với anh, dì Tần nói sẽ làm cơm trưa mời em ăn."
Vương Minh Viễn chính là con nhà họ Vương cách vách nhà họ Lục, quan hệ của mẹ nhóc với Tần Thi cũng rất tốt, thường xuyên qua lại với nhau.
Cố Thanh Hải phất phất tay, để cho nhóc đi bên cạnh, Vương Minh Viễn vui vẻ ra mặt chạy tới đứng bên cạnh Cố Thanh Hải.
Mấy tiểu đồng bọn khác vừa thấy lập tức ồn ào muốn phát biểu.
"Ba em mua một thùng quả kiwi, em đi lấy mấy quả đưa sang có được không?"
Cố Thanh Hải nhớ tới Tần Thi thích ăn kiwi, liền gật gật đầu: "Nhớ lấy nhiều một chút." "Được ạ!" Cậu nhóc kia quay đầu chạy đi.