Chương 135
Chương 135Chương 135
"Em em em, cô của em mang tới rất nhiều đồ ăn vặt, em đi lấy một hộp socola cho anh có được không? Đắt lắm đó! Mua ở cửa hàng Hữu Nghị đó." Một cậu nhóc đeo kính nói.
"Được." Cố Thanh Hải biết thứ này rất đắt tiên.
"Chú ba của em đã mua mấy cây pháo hoa, em lấy mấy cây rồi buổi chiều chúng ta cùng chơi nhé ạ?”
Cố Thanh Hải trả lời: "Được."
Pháo hoa cũng rất khó mua và khó chơi, người lớn đều không cho bọn nhỏ chơi một mình.
"Nhà em không có gì, có quả bí ngô lớn có được hay không? Nhưng ngọt lắm."
Người trong nhà đều thích ăn bí đỏ, Cố Thanh Hải liền đồng ý: "Phải là quả lớn đó!"
"Yên tâm đi, quả dưa kia to bằng ba cái đầu của em cơi"
Các bạn nhỏ đều chạy về nhà lấy đồ, chỉ còn lại một cậu nhóc có chút mập mạp, Cố Thanh Hải nhìn cậu nhóc, mắt cậu nhóc đảo đảo hai vòng, võ tay nói: "Mẹ em buổi sáng còn một cái chân giò lớn chưa bán được, em lấy một cái tới nhé!"
Cố Thanh Hải vội vàng cự tuyệt: "Đừng đừng, cẩn thận cái mông của em đấy."
Chân giò cũng không phải là hàng rẻ tiền, nếu muốn lấy cái này ra, chắc chắn là sẽ bị đánh.
Hơn nữa lỡ như bọn chúng quay đầu lại nói là do Cố Thanh Hải xúi bọn chúng chạy về lấy đồ này nọ thì sao, Cố Thanh Hải không ngốc đến mức đó đâu, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?
"Vậy em..." Tiểu mập mạp suy sụp cúi đầu, nói: "Nhà em không có đồ gì cả."
Cố Thanh Hải xua tay: "Vậy thì nhóc về nhà nhóc ăn cơm đi, buổi chiều lại chơi, bọn anh đi đây." Dứt lời, Cố Thanh Hải liền cùng với Vương Minh Viễn chuẩn bị về nhà.
Tiểu mập mạp Cam Tuyền nhìn bóng dáng hai bọn họ, ủ rũ xoay người, kết quả vừa mới đi vài bước liền thấy một người đi ngang qua trước mặt, cậu nhóc liền dừng lại một chút.
Mắt Cam Tuyên sáng lên, xoay người chạy đến bên cạnh Cố Thanh Hải, giữ chặt cậu nhóc, chỉ chỉ về phía người đã đi xa, nói: "Em không có đồ gì, nhưng em biết cô ta nói xấu mẹ anhil"
Vẻ mặt của Cố Thanh Hải đóng băng lại, lập tức nhìn kỹ người nọ: "Ai đây?"
Vương Minh Viễn vậy mà có biết cô ta: "Cô ta là mẹ của bạn học của em gái em, ở bên cạnh nhà em luôn."
Cố Thanh Hải quay đầu nhìn Cam Tuyền, hỏi: "Cô ấy nói cái gì?"
Cam Tuyền ghé sát vào Cố Thanh Hải, nhỏ giọng nói: "Trước đó không phải nhà anh mua máy giặt sao, đại viện cùng một sân mà, mọi người đều đã biết."
"Nói trọng điểm đi!" Cố Thanh Hải nhíu mày.
"Em đang nói đây." Cam Tuyền hạ giọng nói: "Em cũng là nghe mẹ em nói, mẹ em cùng thím cách vách nói chuyện phiếm có nói tới cô ấy, người này lúc trước muốn mượn máy giặt của nhà anh, nhưng mẹ anh đòi tiền, còn âm dương quái khí nói mẹ anh nói bậy.'
"Sau đó quay lại nói với mọi người ở khắp mọi nơi là mẹ anh lợi hại, người đàn ông trong nhà đều là một kiểu, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu phục được ba anh, sẵn sàng mua một cái máy giặt."
"Nói cô ta cũng muốn học được bản lĩnh này, còn bát quái với khắp mọi người, nói cô ta có nhiều tâm nhãn nhìn được mọi chuyện rất rõ ràng." Cam Tuyền thấy Cố Thanh Hải tối sâm mặt xuống thì đột nhiên dừng lại.
"Sau đó thì sao?" Cố Thanh Hải hỏi.
Cam Tuyền liếm liếm môi, nói: "Vậy để em nói tiếp."
Cố Thanh Hải không kiên nhẫn nói: "Nói nhanh." "Lúc trước mẹ anh không phải đã mua rất nhiều quần áo sao, cô ta nói mẹ anh đã lấy hết tiền trợ cấp của ba ruột anh, sau này tiền trợ cấp với tiền lương của ba anh sẽ không thoát khỏi tay mẹ anh, chờ đến khi mẹ anh nắm được tài chính trong tay thì chính là sắp đến ngày khó khăn của ba anh em anh rồi."
"Còn nữa, cô ta nói mẹ anh thật là quyến rũ, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, ba anh khẳng định là bị câu hồn rồi, đến lúc đó bọn họ sinh con, thật sự sẽ trở thành mẹ kế của các anh."