Chương 136
Chương 136Chương 136
Cam Tuyền nói xong, nhìn mặt Cố Thanh Hải đen như đít nồi, lập tức bị dọa một cái: "Anh Tiểu Hải đừng kích động!"
"Em xác định đây đều là sự thật sao?" Cố Thanh Hải nghiêm túc hỏi Cam Tuyền.
Cam Tuyền liên tục gật đầu: "Kỳ thật là rất nhiều người biết, chẳng qua sợ hãi dì Tần nên đều là lén nói sau lưng, em cũng là trùng hợp nghe được thím cách vách cùng mẹ em kể chuyện của cô ta, em mới biết được."
Bản thân Cố Thanh Hải biết Tần Thi tốt như thế nào, đối xử với bọn họ tốt như thế nào, hơn nữa bản thân Tần Thi may quần áo cũng có thể kiếm rất nhiều tiền, căn bản không cần lấy tiền của ba cậu nhóc.
Huống hồ gì cậu nhóc cũng không muốn tiền trợ cấp gì đó của Lục Trạch Thiên, tiền đó vẫn luôn để trong quân đội, chờ bản thân trưởng thành vào quân đội thì sẽ cho cậu nhóc, căn bản không có tồn tại khả năng sẽ có người này nọ lấy đi.
Cố Thanh Hải tức muốn chết, bộ dạng cậu nhóc nghiến răng nghiến lợi làm hai cậu nhóc bên cạnh hoảng sợ.
Cố Thanh Hải nghe thấy lời Cam Tuyền nói, Lục Trạch Thiên cùng Tần Thi có con... Trong lòng lại cảm thấy khó chịu, cậu nhóc biết đây là chuyện bình thường, nhưng vẫn không nhịn được mà khó chịu.
Bản thân sợ rằng đến lúc ấy Tần Thi thật sự sẽ không yêu thương bọn họ nữa.
Cố Thanh Hải đứng ngây ra tại chỗ một hồi, Cam Tuyền cùng với Vương Minh Viễn cũng không dám quấy rầy cậu nhóc nữa, sau khi trầm mặc một hồi, Cố Thanh Hải lấy hơi điều chỉnh được cảm xúc của bạn thân, dẫn đầu bước lên một bước.
"Lát nữa nhà anh ăn cơm, em đến ăn chung đi."
Cam Tuyền cùng với Vương Minh Viễn nhẹ nhàng thở phào, tung ta tung tăng đuổi theo Cố Thanh Hải.
Rất nhanh đã đi đến nhà, ba đứa nhóc đúng lúc thấy cô ta đi vào WC, Cố Thanh Hải nhìn một chút, sau đó bước chậm lại.
"Còn pháo không?" Cố Thanh Hải quay đầu nhẹ giọng hỏi Cam Tuyền.
Cam Tuyền gật đầu, lấy từ trong túi ra hai cây: "Anh muốn làm gì?"
Cố Thanh Hải cầm một cây, lại kêu Vương Minh Viễn đưa diêm ra, sau đó nói bọn chúng đứng đây chờ, một lát sau cậu nhóc quay lại rồi cùng nhau về.
Cam Tuyền còn có chút không hiểu rõ lý do, Vương Minh Viễn đã phản ứng được, hai mắt cậu nhóc mở to, miệng muốn nói gì đó lại chưa nói ra lời, trong mắt là sự hưng phấn chậm rãi chiếm lấy.
"Làm gì thế?" Cam Tuyền muốn hỏi một chút, lại bị Vương Minh Viễn bưng kín miệng, trốn đến góc quẹo phía sau: "Nhỏ giọng chút đi!"
"Ô ô ô!" Cam Tuyền giấy giụa muốn thoát ra, thấy Cố Thanh Hải chậm rãi đi tới gần phía sau WC thì bỗng nhiên phản ứng lại.
Cái WC kia là nhà vệ sinh công cộng, hố ở trong phòng, hố lớn lợp tranh bên ngoài cũng bị lộ ra một nửa, được che bởi hai tảng đá lớn. Vì thỉnh thoảng phải dọn dẹp ở bên trong nên hai tảng đá cũng có khe hở và có thể di chuyển được.
Năm nào cũng có lũ trẻ nghịch ngợm làm nổ tung hố chứa, nếu không bị bắt thì sẽ rất vui, nhưng chỉ vui được một lúc, tới lúc vê nhà là bị đánh tơi tả.
Nhưng dù có tiền lệ bị ăn đòn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì lũ trẻ vẫn không nhịn được mà tìm đường chết.
Cam Tuyền không thể tin được, năm nay vậy mà Cố Thanh Hải dám làm nổ hố chứa, chuyện này cũng quá là kích động rồi!
Cố Thanh Hải rón ra rón rén đi đến phía sau WC, xem xong vị trí liền châm lửa nhét pháo vào khe đá, sau đó xoay người bỏ chạy.
Mới chạy được hai bước, một tiếng "Bùm' truyền đến, tiếp theo đó là một giọng nữ thét chói tai vang lên tận mây xanh.
"Aaaa...
"Là ai!? Con cái nhà ai tìm đường chết thế... A a al" Giọng nói lớn đến mức truyền ra khắp cả con phố, Cam Tuyền và Vương Minh Viễn đang núp ở phía sau nhìn thấy Cố Thanh Hải trực tiếp trèo tường chạy, lúc này mới che miệng cười ha hả.
Cố Thanh Hải nhảy qua tường chạy vòng về bên cạnh hai đứa nhỏ Cam Tuyền và Vương Minh Viễn.