Chương 138
Chương 138Chương 138
Chờ đến lúc bọn chúng về nhà, phát hiện cha mẹ đã biết mấy thứ đồ này nọ không còn ở nhà nữa thì lại bị tóm được đánh cho một trận.
Cuối cùng cha mẹ bọn chúng biết được tiền căn hậu quả, lại túm lấy đánh thêm vài cái nữa.
"Trong nhà không có cơm à!? Mỗi ngày đều chạy đi ăn ké nhà người ta? Hả!?"
"Một lần hai lần thì thôi đi, mày còn muốn đi thêm lần ba lần bốn, tết nhất nhà người ta ngại từ chối, hiện tại lại còn đi ăn ké cơm nữa! Mày còn hăng hái như thế sao hả?"
"Hôm qua đã nói là không được đi nữa rồi mài!"
"Thằng nhãi con, lúc trước mày ăn của bà, uống của bà còn chưa đưa cho bà đây thứ gì, bây giờ lại đi ăn ké của nhà người ta! Quỷ thèm ăn đầu thai hả?!"
"Lại đây! Bà đánh gấy chân mày!!!"
Âm thanh quỷ khóc sói gào lại từ mỗi nhà truyền đến.
Chỉ có Cam Tuyền với Vương Minh Viễn là không bị đánh, nhưng vẫn bị răn dạy một phen, cha mẹ bọn họ nghiêm cấm bọn họ không được đi đến nhà Cố Thanh Hải ăn uống ké nữa.
Ngày hôm sau, tới lượt phụ huynh của mấy đứa nhóc hay đi cọ cơm, bọn họ đều mang theo một ít đồ tốt đến nhà họ Lục.
Tần Thi cười tiếp đón các cô, cũng không khách khí, nhận lấy đồ vật, sau đó lại lấy bánh quy tự mình nướng cùng trà hoa ra chiêu đãi mọi người.
Mẹ của bọn trẻ nếm thử, thế mới hiểu được vì sao bọn nhỏ lại không biết xấu hổ mà hay tới ăn uống ké như vậy.
Nói chuyện phiếm một hồi, mấy cô mới kinh ngạc phát hiện con người Tần Thi khá tốt, cũng không phải cao ngạo giống như lời đồn, vì thế các cô liền tích cực đến nhà họ Lục chơi, thường xuyên qua lại, quan hệ cũng dần dần thân cận hơn. Tần Thi có thêm nhiều bạn bè, cũng nhận được trước mấy lời dặn sẽ lên đơn hàng, qua năm mới mấy cô ấy muốn tìm Tần Thi may quần áo để đầu xuân mặc.
Vốn dĩ Tần Thi còn muốn làm khăn quàng cổ kiếm thêm một món, nhưng không nghĩ tới biến hóa không theo như kế hoạch, Tống Tư Nặc đi nơi khác, Mạc Linh với cô cũng bận rộn, việc này chỉ có thể từ bỏ.
Tần Thi cùng với thím Triệu dệt mấy cái để người trong nhà quàng cổ.
Ngày tháng trôi qua, ngày giao thừa sắp tới.
Ăn cơm sáng xong, Tần Thi với Lục Trạch Thiên hướng dẫn bọn nhỏ cùng gói sủi cảo, đồ ăn, hai miếng thịt, đóng đầy cả một cái hộp ba tầng.
Khi trời lạnh, sủi cảo ăn không hết có thể để bên ngoài, vài tiếng sau là đã đông cứng thành cục đá, nếu sau này muốn ăn có thể đem đi hấp lại, rất thuận tiện.
Buổi trưa ăn bánh bao xong, bọn trẻ cũng không chạy ra ngoài, mấy đứa ở nhà giúp Tần Thi làm việc và chuẩn bị mấy món ăn phụ cho bữa tối.
Cố Thanh Hải thực sự có thể giúp đỡ làm việc, trong khi cặp sinh đôi chỉ có thể giúp rửa bát, dọn đồ và làm việc vặt.
Tần Thi cũng không xem nhẹ bọn họ, cô đã đặc biệt kiếm việc cho bọn nhỏ làm, nhìn chúng bận rộn xoay vòng cũng rất thú vị.
Lục Trạch Thiên có ba ngày nghỉ Tết, mùng hai tháng giêng mới bắt đầu đi làm lại, anh cũng không phải là con người có thể chịu được nhàn rỗi, ở nhà mấy ngày cũng luôn không ngừng làm việc.
Cũng may là có bọn họ giúp đỡ, mới không làm cho Tần Thi mệt chết, cô sửa soạn năm món đồ ăn một món canh cùng một chút điểm tâm, còn làm một chút cháo thịt gà cho Cục Than.
Người một nhà ở bên nhau, vui vẻ cùng ăn một bữa tiệc lớn.
Cơm tất niên năm nay, để lại trong lòng Lục Trạch Thiên và ba đứa nhỏ một ấn tượng vô cùng khó quên, tới khi bọn họ già đi vẫn còn luôn nhớ mãi không quên ngày này. Không quên được mỹ vị phong phú của mấy món gà vịt thịt cá rau dưa ngày đó, không quên được điểm tâm thơm ngọt xốp giòn kia, không quên được Cục Than chỉ ăn cháo thôi mà lem luốc đầy mặt, càng không quên được Tần Thi vẫn luôn mỉm cười ôn nhu.
Những thứ này đều ở trong trí nhớ của bọn họ, tất cả đều là những hồi ức tốt đẹp.