Chương 140
Chương 140Chương 140
Tần Thi vỗ ngực, điều chỉnh tâm tình một chút, sau đó cực kỳ động tâm hỏi: "Anh có thể xin nghỉ sao?"
Lục Trạch Thiên gật đầu: "Vốn dĩ tháng giêng cũng không có công việc gì, anh cũng đã nhiều năm chưa được nghỉ ngơi cho thật tốt, vẫn có thể xin nghỉ được."
Anh lại nói: "Vừa lúc thuận theo cơ hội này để chăm sóc ba mẹ với các con..."
Đương nhiên còn có em nữa...
Lời này Lục Trạch Thiên không dám nói ra, chỉ là nghiêm túc nhìn Tần Thi.
"Tết nhất có thể mua được vé sao? Mang theo trẻ con nữa, chắc chắn phải mua giường nằm." Tần Thi động tâm, nhưng cũng rất lo lắng: "Hay là có gấp quá rồi không? Bộ đội có người tu sửa cái này không? Bọn họ ăn tết không nhận đơn thì sao? Chúng ta không ở lại để trông coi, bọn họ có thể làm tốt được hay không?”
"Bộ đội có binh đoàn sản xuất và xây dựng, anh làm đơn đăng ký, lén trợ cấp thêm một ít, chắc sẽ có nhiều người đồng ý."
Lục Trạch Thiên giải thích: "Bọn họ đều là người chuyên nghiệp, đem bản vẽ cho bọn họ, giảng giải một chút kế hoạch quy hoạch với bố cục, bọn họ chắc chắn có thể xây được hoàn mỹ."
"Còn vé xe, ngày mai anh đi nhờ người mua, chờ tìm được người khởi công, tâm đó chắc cũng sẽ có vé rồi."
"Đồ dùng trong nhà anh bảo Tiểu Hổ kêu người tới hỗ trợ sắp xếp, đến lúc đó em làm một bữa cơm đãi bọn họ là được."
"Mấy thứ đồ dùng này nọ rất nhiều, anh xem có thể gửi sang sân nhà thím Triệu với nhà mấy người anh em tốt được hay không, em cứ yên tâm đi."
Lục Trạch Thiên đã có tính toán từ sớm, mọi phương diện đều nghĩ kỹ.
Tần Thi nghe mà hai mắt sáng bừng, Lục Trạch Thiên thật sự đáng tin cậy, anh rất có khả năng! Không cần cô phải nhọc lòng mấy chuyện này, cô liền thoải mái hơn hẳn.
"Vậy được rồi, anh tự quyết định đi." Tần Thi trực tiếp vung tay làm ông chủ, chỉ cần quan tâm đến bọn nhỏ, lại thu dọn đồ vật trong nhà một chút, những cái khác liền không cần nhọc lòng.
"Được." Lục Trạch Thiên cười cười, sau đó cùng Tần Thi nói chuyện phiếm.
Qua mười hai giờ, tiếng pháo bên ngoài không ngừng vang lên.
Lục Trạch Thiên cũng dẫn theo Tần Thi đi ra ngoài cửa lớn đốt một chút pháo, cũng để mặc kệ vụn giấy ở đó, hai người trực tiếp vào nhà chuẩn bị ngủ, ngày mai quét dọn sau.
Sau khi về phòng, bọn họ nhìn thoáng qua bọn nhỏ, một đám đều ngủ ngon lành, căn bản không bị đánh thức, có thể là trong khoảng thời gian này nghe tiếng pháo riết thành quen luôn rồi.
Tần Thi lấy ra ba cái bao lì xì được làm đặc biệt, nhét vào bên trong mỗi cái một đồng tiền, cẩn thận đặt vào dưới gối của bọn chúng rồi rón rén rời đi.
Tần Thi ra khỏi phòng còn thấy Lục Trạch Thiên ngồi ở phòng khác, liền nói: "Anh cũng đừng thức đêm nữa, đi ngủ sớm một chút đi."
Lục Trạch Thiên đáp một tiếng, Tần Thi cũng không quản anh, cô về phòng thay áo ngủ chuẩn bị ngủ.
Tần Thi duỗi tay sờ sờ dưới chăn, thấy thảm điện chạy ù ù liền tắt đi, lúc này mới chui vào chăn.
Vừa nằm xuống, gối đầu phát ra tiếng "Rắc", Tần Thi kỳ quái nhấc đầu lên, duỗi tay vỗ võ gối đầu.
Kết quả gối đầu lại phát ra thêm hai tiếng "Rắc rắc".
Tần Thi nhấc gối đầu lên, ngạc nhiên phát hiện có một bao lì xì đặt ở đó. Cô cầm bao lì xì nhìn nhìn, phát hiện bao lì xì này rất tinh xảo, còn đẹp hơn cái mình làm.
Cô mở bao lì xì ra, lấy ra bên trong tờ năm mươi đồng mới tinh, không khỏi nhướng mày, đây là tiền mừng tuổi hay là tiền thưởng cuối năm? Nhưng mặc kệ là cái gì, nếu Lục Trạch Thiên cho cô, vậy chính là của cô.
Tần Thi cười tủm tỉm nhét tiền lại vào bao, bỏ lại dưới gối đầu, trong lòng rạo rực đi vào giấc ngủ.
Lục Trạch Thiên lớn tuổi hơn cô, vậy chắc là cô không cần chuẩn bị bao lì xì lại cho anh nhỉ?
Ha ha, thế là cô lời rồi.
Có ông chủ hào phóng thật là sảng khoái mà.