Chương 141
Chương 141Chương 141
"Oaaa....
"Ha ha ha ha."
Tần Thi bị tiếng thét chói tai của cặp sinh đôi đánh thức, cô mở to hai mắt, nghe thấy tiếng bọn nhóc bên phòng cách vách thì cười nói, bất đắc dĩ xoa xoa mắt.
Thế mà hôm nay lại tỉnh dậy sớm như vậy.
Tần Thi bò dậy, mặc quần áo xong mở cửa ra, vào phòng ngủ lớn xem bọn nhỏ.
"Mẹ mẹ!"
"Là mẹ cho bọn con lì xì sao?”
"Tiền mừng tuổi ạ?"
Ba đứa nhóc cầm bao lì xì, đôi mắt sáng long lanh nhìn Tần Thị.
"Đúng rồi, là tiền mừng tuổi." Tần Thi kêu bọn nhỏ mặc quần áo cho đàng hoàng vào đã, sau đó mới nói: "Tiền này cho các con tự mình giữ, mặc kệ mấy đứa muốn cất hay là tiêu, đầu do các con tự quyết định."
"Oa a al" Cặp sinh đôi hoan hô ra tiếng, một đám ngao ngao kêu lên, cầm bao lì xì lăn lộn ở trên giường.
Chỉ có Cố Thanh Hải là bình tĩnh hơn một chút, dù sao ngày thường cậu cũng có tiên tiêu vặt.
Nhưng dù sao một đồng tiền này cũng không phải là con số nhỏ, đối với mấy đứa nhóc mà nói thì đây chính là một số tiền khổng lồ, chuyện này làm cho bọn chúng không thể không vui cho được.
Tần Thi nhìn cặp sinh đôi còn mặc áo lót lăn lộn loạn xạ trên giường, một tay đem hai đứa giữ lại, nhặt quần áo mặc vào cho hai đứa, nói: "Tiên này không cần nộp, nhưng mẹ hi vọng mấy đứa có kế hoạch mua đồ cụ thể, không nên tùy tiện tiêu tiền linh tỉnh." "Đương nhiên là nếu hôm nay các con đem tiền tiêu xài hết, mẹ cũng sẽ không nói cái gì, nhưng sau này mẹ sẽ không cho mấy đứa một lần nhiều tiền như vậy nữa."
Ba đứa nhỏ đồng thời gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu rồi.
"Được rồi, mau đứng lên đi, mẹ còn có việc muốn bàn bạc cùng mấy đứa." Tần Thi đưa mấy cái quần áo chưa mặc xong cho bọn nhỏ, kêu mấy đứa nhỏ động tác nhanh một chút.
"Chuyện gì thế ạ?" An An tò mò hỏi.
"Mẹ đã vẽ xong bản thiết kế nhà, cần mấy đứa quyết định có muốn sửa chữa phòng ốc hay không." Tần Thi giải thích.
"Có ạ!" Bình Bình dẫn đầu giơ tay lên, An An cũng theo sau ủng hộ, hoàn toàn tín nhiệm Tần Thi.
Tần Thi có chút kinh ngạc: "Hai đứa còn chưa xem đã quyết định rồi sao?"
Bình Bình: "Con tin tưởng mẹ, mẹ thiết kế quần áo lợi hại như vậy, thiết kế phòng ở chắc chắn cũng lợi hại thôi ạ!"
An An liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng!"
Cố Thanh Hải nhìn hai củ cải nhỏ mà cạn lời: "Hai đứa cũng quá tùy ý đi."
An An nhìn chằm chằm Cố Thanh Hải: "Anh không tin tưởng mẹ sao?"
Cố Thanh Hải lập tức nhìn về phía Tần Thi, thấy cô cũng đang nhìn mình, lỗ tai lập tức đỏ lên, tránh tâm mắt của cô: "Anh không có ý đó! Anh chỉ là đang nói hai đứa bọn em thôi!"
"Chính là do anh không tin tưởng mẹ!" An An nâng cằm lên, hừ nhẹ một tiếng: "Trước đó anh còn nói hai đứa bọn em đừng đồng ý để mẹ trang hoàng phòng ở, để làm theo sự lựa chọn của anh, anh chính là không tin rằng mẹ có thể thiết kế ra một ngôi nhà tuyệt vời!"
Cố Thanh Hải hận không thể che miệng An An lại, cậu nhóc cũng không dám nhìn Tần Thi, mặt liền đỏ ửng lên: "Đó là trước kia, trước kia! Hiện tại thì anh đương nhiên tin tưởng mẹt" "Lúc trước anh còn nói... Ưm ưm ưml"
An An còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Thanh Hải trực tiếp bịt miệng lại, lấy quần áo đội lên đầu cô nhóc: "Em im miệng đi, mặc quần áo cho xong kìa, trời lạnh quá, một hồi nữa lại lạnh chết bây giờ."
Sau đó mạnh mẽ ấn An An xuống để cô bé chuyên tâm mặc quần áo.
"A a a... buông em ral" An An giãy giụa, quơ tay loạn trong không khí muốn bắt được Cố Thanh Hải.
Bình Bình cầm lấy quần với áo khoác của mình, theo bản năng lùi ra sau, nhưng dừng một chút lại buông quần áo xuống, chạy lại giúp đỡ An An kéo Cố Thanh Hải ra.
"Anh cả đừng bắt nạt chị gái."
Ba đứa nhóc nghịch thành một mớ hỗn độn, Tần Thi đứng một bên lặng lẽ cười.