Chương 142
Chương 142Chương 142
Tần Thi thấy An An tức không chịu nổi, vội vàng cứu nhóc: "Được rồi, đừng nghịch nữa, mau ra đây rửa mặt nào, mẹ đi nấu sủi cảo."
Tần Thi lên tiếng, Cố Thanh Hải lập tức an tĩnh lại: "Vâng mẹ."
Tần Thi đi ra ngoài, Cố Thanh Hải buông lỏng An An ra, lại không nhịn được mà vỗ một phát vào cái mông nhỏ của cô nhóc: "Em đúng thật là cái gì cũng nói ra hết, làm anh hố đó biết chưa hả?!"
"Ây nha!" An An phiền muốn chết, nhóc nắm tay Cố Thanh Hải lên cắn một cái, Cố Thanh Hải bị đau đến mức nhe răng cười nhếch miệng.
Cố Thanh Hải tránh thoát, nhìn dấu răng trên tay mà tức không chịu nổi, chuẩn bị chỉnh đốn nhóc một chút, nhưng lại thấy cô nhóc đã duỗi cổ chuẩn bị kêu, vì thế lại không dám làm gì.
"Mau mặc quần áo của em đi! Bọn anh đi trước, không đợi em đâu." Cố Thanh Hải đứng lên, bế Bình Bình đã mặc xong quần áo đi ra, để An An lại một mình trên giường.
An An xoa xoa cái đầu tóc lộn xộn một chút, hung hăng trừng mắt liếc Cố Thanh Hải một cái: "Thật đúng là ấu trĩ"
Buổi sáng mùng một tết phải ăn sủi cảo là tập tục có ở rất nhiều địa phương, cho dù ngày hôm qua bọn nhỏ đã ăn qua một bữa sủi cảo, nhưng vẫn rất mong chờ.
Sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều, nếu phải ăn mỗi ngày, bọn họ cũng sẽ không chán.
Người một nhà cơm nước xong, Lục Trạch Thiên đi rửa chén, Tần Thi bị bọn nhỏ lôi kéo đi xem bản vẽ.
Bọn nhỏ xem bản vẽ thì không hiểu, nhưng mỗi cái thành phẩm đều được Tần Thi vẽ đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ, bọn nhỏ vừa nhìn thấy liền thích.
"Chúng ta mỗi người một phòng sao ạ!? Thật tuyệt vời!" An An thực sự rất vui vẻ, Bình Bình lại có chút không muốn ngủ một mình.
"Con muốn ngủ cùng anh." "Đương nhiên không thành vấn đề." Tần Thi sờ sờ đầu nhóc, cô thiết kế tổng cộng bốn cái phòng ngủ, diện tích ba phòng không khác biệt lắm, có một phòng hơi nhỏ một chút.
Bình Bình với Cố Thanh Hải một phòng, Lục Trạch Thiên với cô mỗi người một phòng, phòng nhỏ để lại cho An An.
Hai vách ngăn để ngăn cách phòng được đả thông, ngay khi vừa bước vào sẽ là một phòng khách và một phòng ăn mở, xa hơn là nhà bếp, cạnh bếp là phòng làm việc.
Bên trái phòng khách là hai phòng ngủ, bên phải hai phòng.
Cách bố trí những thứ như sô pha, bàn trà, tủ với máy may thay đổi toàn bộ, nhưng bọn trẻ nhìn vào tờ giấy vẽ lại cảm thấy rất tuyệt.
"Mọi người đều ở bên cạnh nhau, như vậy thật là tuyệt đấy ạ!"
"Ăn cơm cũng không cần đi ra ngoài nữa, chỉ cần đi hai bước là đến nhà bếp luôn rồi!"
"Oa, góc tường này là cái gì vậy ạ? Tổ của Cục Than sao? Đáng yêu quá!" Bình Bình chỉ vào tổ mèo hai tâng trên bản vẽ, rất là mới lạ.
"Đến lúc đó sẽ giống như đúc với bản vẽ luôn sao ạ?" Trong mắt An An tràn đầy mong chờ nhìn về phía Tần Thi, nhóc rất thích Tần Thi thiết kế phòng ngủ cho mình.
Cố Thanh Hải cũng nhìn về phía Tần Thi, cậu nhóc rất tò mò với giường hai tầng.
"Cái này còn phải xem người mà ba mấy đứa mời đến có thể làm được tới mức nào, có điều chắc là không đến nỗi nào đâu." Tần Thi sờ sờ cằm, dù sao cô cũng đã sớm có suy xét đến vấn đề đồ dùng trong nhà, thế nên cô đều vẽ kỹ càng tỷ mỉ ở trong bản vẽ.
Đến lúc đó cầm bản vẽ đi tìm thợ mộc, bọn họ chuyên nghiệp, chắc là có thể nghiên cứu làm ra được thôi.
"Ba bal" An An thấy Lục Trạch Thiên rửa xong chén đã trở lại, hấp tấp đuổi theo, hỏi anh có làm được giống vậy hay không.
Lục Trạch Thiên gật đầu: "Yên tâm đi, ba sẽ tìm một thợ mộc đáng tin cậy." "Tốt quá!" Nghe được lời khẳng định này bọn nhỏ lập tức nhảy dựng lên.
"Như vậy là được rồi phải không?" Tần Thi nhìn về phía bọn họ.
"Được ạ...' Bọn nhỏ trăm miệng một lời, cầm bản vẽ của phòng mình, vừa nhìn vừa mong chờ, vui vẻ thảo luận đến khí thế ngất trời.