Chương 143
Chương 143Chương 143
"Còn có một việc nữa." Tần Thi vỗ võ tay, kéo sự chú ý của bọn nhỏ quay lại.
"Việc gì ạ?"
"Nhà ở chuẩn bị sẽ đập sửa lại, chờ ba mấy đứa tìm được người sẽ liền khởi công." Tần Thi cười nói: "Đến lúc đó không thể ở trong nhà nữa, đúng lúc chúng ta có thể về quê chơi một tháng, ở cùng ông nội bà nội qua tháng giêng!"
Bọn nhỏ mở to hai mắt nhìn: "Thật vậy sao ạ?"
Tần Thi cười: "Đương nhiên rồi."
"Ba cũng đi sao ạ?" An An vội vàng hỏi.
Lục Trạch Thiên gật đầu: "Đúng vậy!"
"Wow... Vạn tuết Vạn vạn tuết" Cặp sinh đôi hoan hô.
Ngay cả Cố Thanh Hải cũng rất cao hứng, thời gian một tháng, anh sẽ mang theo mẹ về quê với ông nội bà nội, ở một tháng!
Người một nhà ở bên nhau một tháng!
Cố Thanh Hải thật sự hưng phấn, tâm tư đi ra ngoài chơi cũng không có, lập tức về phòng thu dọn đồ đạc.
Cặp sinh đôi cũng thế, tự đi thu dọn quần áo của bản thân, nghiêm túc không chịu được.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Trạch Thiên vẫn luôn ở bên ngoài, chạy đi tìm người khắp nơi, bản vẽ thiết kế đồ dùng gia dụng thì đi tìm thợ mộc làm đồ gia dụng, bận rộn không thấy bóng người.
Chờ đến khi tất cả đã được thu xếp xong xuôi, Tần Thi hỏi anh hết bao nhiêu tiền, Lục Trạch Thiên nói ra một con số, dọa cho Tần Thi nhảy dựng.
"Vậy mà hơn một nghìn sao?!"
Lục Trạch Thiên cười cười: "Đồ trong nhà cơ bản là hủy hết, gần như là làm lại một lần nữa. Vừa lúc anh để cho bọn họ gia cố, trùng tu lại sân một chút, lát xi măng cái sân luôn, vườn rau cũng xây gạch bao quanh, hàng rào cũng xây lên cao thêm một chút."
"Còn nữa, không phải em thích hoa sao, anh nói người ta để lại một miếng đất, em có thể dùng để trồng hoa."
"Em nói tủ quần áo được lắp trên tường, anh cũng đi nghiên cứu thật tốt rồi, còn có đồ gia dụng, anh tìm thợ giỏi, làm đồ chất lượng tốt, làm một lượt luôn, vậy sẽ đỡ mất thời gian hơn nhiều."
"Ngoài những vật liệu này, cộng thêm tiền nhân công các thứ cộng lại cũng phải thêm một nghìn nữa."
Tần Thi nghe xong liên "Chậc chậc" hai tiếng, nói: "Vậy anh còn tiền không?"
Lúc ấy làm lễ hỏi cô năm trăm, mua máy giặt hai trăm, chỉ tiêu sinh hoạt non nửa năm nay cũng gần hai trăm.
Mạc Linh ly hôn với anh, anh cho không ít tiền, mới bốn, năm năm thời gian mà đã tích góp được nhiều như vậy sao?
Tần Thi có hơi lo lắng sửa sang nhà cửa xong rồi, Lục Trạch Thiên liền không có tiền lương để phát cho cô nữa, tuy rằng nợ lương một vài tháng cũng không phải không được, nhưng cô sợ chỉ tiêu hằng ngày sẽ eo hẹp lại.
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi, khẽ cười một tiếng: "Yên tâm đi, anh còn tiền, mỗi tháng đều có tiền lương với tiền trợ cấp, trước kia còn tích góp được không ít tiền thưởng."
Tần Thi thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi rốt cuộc anh có bao nhiêu, chỉ là cười tủm tỉm lên kế hoạch về quê lần này, cô muốn mang thêm nhiều đồ đạc một chút.
Mùng tám tháng giêng, mọi chuyện trên cơ bản đều đã sắp xếp ổn định xong, cụ thể thế nào Tần Thi cũng không hỏi. Lục Trạch Thiên đáng tin cậy, cô cũng lười quan tâm, thế nên vẫn vui vẻ nhàn nhã như bình thường là được rồi.
Buổi tối mùng tám, Lục Trạch Thiên mang theo sáu bảy người đến nhà ăn cơm, bọn họ đều là người làm đồ gia dụng, phụ trách trang hoàng, đám người Hắc Hổ vẫn luôn bận trước bận sau.
Tần Thi đem thịt đông lạnh cắt ra hai miếng lớn, làm canh bún thịt viên, gà hâm nấm và bò nướng khoai tây, còn làm cá hầm cải chua, chưng một nồi to cơm và màn thâu, một đám người ăn là nghiền.
Cơm khởi công đã ngon như vậy, người đến làm việc tất nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực, càng đừng nói quan hệ của bọn họ với Lục Trạch Thiên khá tốt, còn được lấy tiền nữa, một đám đều vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bảo bọn họ yên tâm.
Ngày hôm sau, Lục Trạch Thiên cùng nhóm Hắc Hổ đem đồ vật trong phòng đóng gói mang ra để đưa sang nhà người khác.