Chương 145
Chương 145Chương 145
Lục Trạch Thiên khế nhíu mày, ánh mắt có hơi lo lắng, dù sao anh cũng đã thấy qua Tần Thi say xe sẽ yếu ớt như thế nào.
Cố Thanh Hải cầm lấy quýt trên bàn, thành thạo lột vỏ, đưa cho Tần Thi: "Mẹ, mẹ ăn cái này cho đỡ buồn nôn đi ạ."
Tần Thi cười rồi nhận lấy, ăn xong mới nói: "Chỉ là có hơi tức ngực với cả chóng mặt một chút, không có buồn nôn đâu."
"Vậy ba mau mở cửa khoang tàu ra cho thoáng đi ạ!" An An chỉ huy Lục Trạch Thiên xong, lại chạy qua bên cạnh Tần Thi vỗ vỗ lưng cho cô.
"Mẹ đừng khó chịu, con sẽ thuận khí cho mẹ."
Bình Bình cũng cầm vỏ quýt quạt quạt trước mặt Tần Thi, muốn cho cô ngửi được Vị vỏ quýt.
Tần Thi nhìn mấy đứa bọn chúng bận rộn đến rối tinh rối mù, trên mặt lộ ra ý cười nhu hoà: "Mẹ thật sự không có sao đâu mà, mấy đứa ngồi xuống đi, mẹ dựa vào là được rồi."
Cặp sinh đôi nghe vậy liền vội vàng đứng dậy, để vị trí cho Tần Thi, cho cô nằm trên giường dựa vào tường nghỉ ngơi.
Tần Thi tiếp nhận ý tốt của bọn nhỏ, ngoan ngoãn để cho bọn chúng đắp chăn cho, nửa ngồi nửa nằm trên giường.
Bình Bình ngồi ở bên cạnh chân cô, An An chạy sang ngồi với Cố Thanh Hải, ngồi xong còn nói thêm một câu: "Anh cả đừng làm phiền em, mẹ không thoải mái phải nghỉ ngơi cho thật tốt, chúng ta phải yên tĩnh đó."
Tần Thi với Lục Trạch Thiên nghe vậy thì liền vui vẻ, chỉ có Cố Thanh Hải là vừa buồn cười vừa tức, vốn dĩ cậu nhóc không tính toán sẽ chọc An An, nhưng nếu em mình đã nói như vậy, vậy cậu nhóc phải chọc một chút có được hay không?
Vì thế Cố Thanh Hải vươn tay, chọc chọc bên hông An An, An An một tay hất bay tay Cố Thanh Hải ra, tức giận trừng mắt nhìn anh mình: "Anh cải"
Cố Thanh Hải chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới An An không sợ ngứa, vì thế liền ngượng ngùng xoa xoa mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống không trêu chọc cô nhóc nữa.
An An thấy anh mình đã ngồi ngoan ngoãn rồi, lúc này mới quay đầu, còn lẩm bẩm: "Thật là!"
Tần Thi hết sức vui vẻ, cái bộ dạng người lớn kia của An An thật sự rất đáng yêu, khó trách Cố Thanh Hải thích trêu chọc nhóc, ngay cả cô cũng thích xem cái dáng vẻ người lớn tức giận kia của An An.
Qua một thời gian, không thể chạy nhảy đùa nghịch, bọn nhỏ chỉ có thể ngồi trong khoang tàu, hứng thú chợt giảm đi, không hề làm ầm ï nữa.
Cố Thanh Hải có chút nhàm chán, lấy trong cặp sách ra một quyển sách ngoại khóa để xem, An An thấy thế cũng mò lại hóng hớt, phát hiện tất cả đều là những chữ không quen, lập tức mất hứng thú.
Bình Bình thấy bộ dạng nhàm chán của An An, liền lấy cặp sách mèo nhỏ mà Tần Thi làm cho rồi cầm giấy vẽ với bút chì ra, sau đó nhìn về phía An An.
Bình Bình nhìn về phía An An mà không nói gì, An An lại hiểu ý tứ của nhóc, nói một câu: “Được áI"
Thế là liền chạy qua cùng Bình Bình vẽ tranh.
Tần Thi nhìn thấy cảnh tượng này lập tức nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Thiên, phát hiện anh cũng đang nhìn cặp sinh đôi.
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi, Tân Thi cũng nhìn anh, Tần Thi chu chu môi hất về phía cặp sinh đôi, Lục Trạch Thiên hiểu ý gật đầu.
Cố Thanh Hải vừa lúc thấy cảnh tượng này có hơi mờ mịt, An An với Bình Bình là song thai có tâm linh tương thông, không cần phải nói nhiều cũng có thể hiểu được ý tứ của đối phương, nhưng ba mẹ làm thế nào mà chưa nói lời mà đã có thể hiểu được ý nhau?
Ánh mắt kia là có ý gì? Mẹ nói gì đó ba cũng hiểu được hả? Cố Thanh Hải cau mày, ánh mắt đảo đi đảo lại trên người bốn người, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình bị 'bài xích, đều là hai người một cặp, để một người cậu nhóc bơ vơ chả hiểu gì cải
Trong lòng có chút tức giận!
Cố Thanh Hải bắt đầu nghiêm túc quan sát bọn họ, nửa ngày vẫn không thể hiểu, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Ứng dụng Truyện Dịch ebooX