Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 146

Chương 146 Chương 146Chương 146

Cậu nhóc đã thấy một cuốn sách về tâm lý học trên bàn giáo viên chính trị của mình, chờ tích góp đủ tiền, chính nhóc sẽ mua một quyển.

Tần Thi cũng không biết Cố Thanh Hải đang suy nghĩ miên man trong lòng, nhìn cặp sinh đôi ăn ý vẽ tranh, trong lòng có chút cảm thán.

Lúc trước thật sự không nhìn ra, không nghĩ tới cặp sinh đôi vậy mà có tâm linh tương thông. Tần Thi mấy lần phát hiện bọn họ không chỉ một lần không cần mở miệng nói, chỉ một ánh mắt liền có thể hiểu được ý tứ của đối phương, hoặc là có thể cảm giác được tâm tình của người còn lại.

Có một lần An An tự mình đi ngoài chơi, Bình Bình ở nhà vẽ tranh, vốn dĩ Bình Bình đang yên tĩnh vẽ tranh, đột nhiên lại ném bút màu xuống hoảng sợ chạy ra ngoài, làm Tần Thi bị dọa nhảy dựng.

Tần Thi cũng chạy theo, kết quả thấy An An té ngã ngoài cửa lớn, tay cùng đầu gối đều bị rách.

An An không khóc thành tiếng vậy mà Bình Bình đã phát hiện ra, vội vàng chạy ra ngoài tìm An An, tình huống này làm Tần Thi phải lắp bắp kinh hãi.

Cẩn thận quan sát một thời gian, Tần Thi phát hiện cặp sinh đôi dường như thật sự có tâm linh tương thông, khá là kỳ diệu.

Sau khi phát hiện chuyện này không có ảnh hưởng đến thân thể bọn chúng, Tần Thi quan sát một khoảng thời gian cũng không đặc biệt để ý nữa, cô để cho bọn chúng tùy ý tự nhiên.

Nhân viên soát vé bắt đầu đi kiểm tra vé như thường lệ, sau khi xác định người một nhà Lục Trạch Thiên không có sai sót gì thì liền đi khoang tàu tiếp theo.

Rất nhanh đã tới buổi tối, Tần Thi đã quen với tân suất lắc lư của tàu, cảm giác không thoải mái đã bớt đi rất nhiều.

Nhân viên trên tàu bắt đầu đẩy xe con bán bữa tối, Tần Thi nhìn thoáng qua cơm kia, liền lấy bánh bao nhân đậu và cơm nắm mình làm ra. Hai món này ăn nóng sẽ ngon hơn, nhưng ăn lạnh hương vị cũng không kém đi bao nhiêu, ở trên xe lửa mang cái này quả thực không cần quá cầu kỳ.

Nhưng hiện tại thời tiết rất lạnh, bánh bao với cơm nắm đã quá lạnh, Tần Thi sợ bọn nhỏ ăn sẽ bị tiêu chảy.

Lục Trạch Thiên tiếp nhận đồ ăn, chuẩn bị đi toa hậu cần nhờ người hỗ trợ hâm nóng một chút.

"Người ta sẽ giúp đỡ sao?" Tần Thi có chút hoài nghi.

"Chắc chắn rồi."

Lục Trạch Thiên cầm đồ ăn đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại, còn bưng một chén canh cà chua trứng lớn nóng hầm hập tới.

Tần Thi có chút kinh ngạc: 'Lúc nãy không thấy trên xe nhỏ có bán cái này."

Lục Trạch Thiên đem đồ ăn đặt ở trên bàn, giải thích: "Gặp được chiến hữu, bọn họ bây giờ là người nấu ăn trên tàu, thế nên là đem phần của mình cho anh."

Toa ăn có thể tiêu tiền gọi món ăn, Lục Trạch Thiên vốn dĩ tính toán gọi một chút gì đó, lại nhờ bọn họ giúp đỡ hâm nóng lại đồ ăn, nhưng không nghĩ tới đi qua liên vừa vặn đụng phải người quen, cho nên là không cần tiêu tiền.

"Trùng hợp quá." Tần Thi bảo mấy đứa nhỏ lại ăn, cô lại móc từ trong bao ra một túi bánh quy cô tự nướng, sau đó đưa cho Lục Trạch Thiên: "Đợi lát nữa trả chén, anh đem cái này cho người ta, cảm ơn họ."

Lục Trạch Thiên lên tiếng nhận lấy, chuẩn bị một hồi rồi mang đi cho chiến hữu.

"Người này anh có quen biết sao?" Tần Thi cầm cơm nắm vừa ăn vừa hỏi.

"Hồi xưa có làm lính cùng với anh một năm, một lần làm nhiệm vụ bị chấn thương, sinh hoạt hằng ngày không bị ảnh hưởng gì, nhưng không có cách nào có thể chịu đựng được cường độ huấn luyện cao, chỉ có thể xuất ngũ." Lục Trạch Thiên cắn đại một miếng bánh đậu, bánh nhân đậu ngọt mà không ngấy làm anh hơi hơi nheo đôi mắt.

"Thế à?" Tần Thi cười nói: "Vậy hai ngày nay làm phiền cậu ta rồi, chúng ta cũng thật là may mắn."

Lục Trạch Thiên cũng cười: “Đúng vậy.'

Ăn uống no đủ xong, Lục Trạch Thiên rửa sạch chén rồi lại quay lại cầm túi bánh quy, cầm chén đi trả cho đối phương.
Bình Luận (0)
Comment