Chương 147
Chương 147Chương 147
Kết quả hơn mười phút sau lúc trở lại, trên tay lại anh lại cầm hai quả táo.
"Cậu ta ăn bánh quy xong, sống chết phải nhét cho anh hai quả táo." Lục Trạch Thiên có chút bất đắc dĩ, nói: "Anh nói là em làm, cậu ta còn hâm mộ anh."
Tần Thi nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên, cô cười một tiếng: "Người hâm mộ anh còn nhiều lắm."
Lục Trạch Thiên cười cười: "Đúng vậy."
Đó là do bọn họ không biết rõ quan hệ thật sự giữa anh với Tần Thi.
Tần Thi xem anh tươi cười có chút kỳ quái, vừa mới chuẩn bị nhìn kỹ, nhưng Lục Trạch Thiên đã xoay người lại tìm trong bao một cái dao gọt hoa quả, gọt vỏ chia nhỏ ra cho bọn nhỏ.
Tần Thi lại nhìn kỹ, thấy biểu cảm của Lục Trạch Thiên không có gì không đúng, thế nên không chú ý nhiều nữa.
Lục Trạch Thiên thấy Tần Thi cùng bọn nhỏ nói chuyện phiếm, mí mắt hơi rũ xuống, cô thực sự rất mẫn cảm, nhưng đối với phương diện tình cảm này lại không mẫn cảm chút nào.
Đương nhiên cũng có khả năng cô sẽ mẫn cảm như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ đến chuyện có thể cùng anh phát triển thêm một bước.
Lục Trạch Thiên thở dài ở trong lòng, nghĩ thầm vội vàng cũng không được, cứ từ từ mà tới thôi.
Buổi tối xe lửa không có dừng lại, trong xe cũng chỉ có đám người Tần Thi, hơn nữa còn có Lục Trạch Thiên ở đây, Tần Thi liền yên tâm mà ngủ say sưa.
Đến ngày hôm sau, Tần Thi mang theo bọn nhỏ đi rửa mặt, Lục Trạch Thiên mang theo đồ ăn đến toa hậu cần tìm chiến hữu.
Đang ăn, kết quả tàu đột ngột giảm tốc độ, ngay sau đó dừng lại ở ga.
Có người xuống xe, có người lên xe, bọn nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy người cầm bao lớn bao nhỏ chen chúc, hứng thú bừng bừng, cơm cũng không ăn cho đàng hoàng.
Tần Thi thúc giục bọn nhỏ mau ăn, mới cơm nước xong liền phát hiện có người vào khoang phòng của bọn họ.
Một bà già mang mắt kính, tay dắt theo một cô nhóc xinh đẹp, hai người nhìn Tần Thi mang theo ba đứa nhỏ, bằng mắt thường có thể thấy được biểu tình thở phào nhẹ nhõm của hai người.
"Chào hai người." Tần Thi dẫn đầu cùng bọn họ chào hỏi, nhường chỗ rồi kêu hai người kia bước vào.
*
"Chào mọi người." Bà lão nhìn rất nhã nhặn đáp lại.
Cô bé đi bên cạnh cũng rất lễ phép chào hỏi cùng mọi người, trông cũng vô cùng tự nhiên và hào phóng.
Vé của bọn họ là ở giường trên, hai người nhìn tay vịn nhỏ do dự một chút, cô bé nhìn lướt qua chăn với khăn trải giường ở giường dưới đang chỉnh tề, thử hỏi: "Xin hỏi bọn cháu có thể đổi chỗ một chút không ạ? Chân bà nội cháu không tốt lắm..."
Tần Thi cười nhẹ rồi gật đầu: "Chỉ là hôm qua bọn cô có ngủ qua rồi, nếu hai người không ngại thì đương nhiên là có thể."
Cô bé cười rộ lên: "Bọn cháu không ngại đâu, cảm ơn dì ạ."
Tần Thi dẫn theo Bình Bình đứng lên, đem đồ trên giường bỏ lên giường trên, vuốt lại mấy nếp gấp của khăn trải giường.
"Phiền mọi người quá." Bà lão mang theo cô bé ngồi xuống, cười tủm tỉm giới thiệu với Tần Thi.
"Bà họ Thân, đây là cháu gái của bà Thân Minh Mỹ, cứ gọi là Tiểu Mỹ."
Tần Thi cũng giới thiệu Lục Trạch Thiên với bọn nhỏ.
"Ây da, sinh đôi luôn nha, thật là ngoan mài" Bà Thân đẩy đẩy mắt kính, nhìn Bình Bình An An cười ha hả. Tần Thi nói chuyện với bà Thân quay quanh vấn đề con cái, bọn nhỏ nghe nhưng không thể chen vào được, một lát sau liền tự làm việc của mình.
Thân Minh Mỹ ngồi dựa vào cửa sổ, đối mặt với Cố Thanh Hải, cô thấy Cố Thanh Hải đang xem sách, liền tò mò nhìn lướt qua tên sách, phát hiện là , còn rất ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Hải.
Cố Thanh Hải thấy Thân Minh Mỹ nhìn mình, sau khi lễ phép gật đầu một cái, lại quay lại tiếp tục xem sách của mình.
Thân Minh Mỹ chớp chớp mắt, cũng từ trong túi của mình lấy sách với bút ra, bắt đầu trở nên nghiêm túc.