Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 150

Chương 150 Chương 150Chương 150

Nói trong núi có thể kiếm được cái gì ăn, trên sông có thể bắt được cá gì, nói khi còn nhỏ trong thôn có người gặp phải lợn rừng... Bọn nhỏ kinh ngạc liên tục cảm thán không ngừng.

"Nghe có vẻ rất thú vị đó ạ!" Hai mắt An An liền bừng sáng.

Tần Thi lại cười: "Muốn chơi rồi hả?"

Cặp sinh đôi đồng thời gật đầu, Cố Thanh Hải cũng hứng thú bừng bừng, nhưng Tần Thi lại nói: "Mấy cái này phải mùa hè mới có thể chơi, mùa đông động vật trong núi đều trốn đi, nấm cũng khó tìm, trên sông lại đóng băng hết, căn bản không bắt được cá."

"À..." An An cực kỳ thất vọng: "Chúng ta tới cũng không đúng lúc lắm!"

"Mùa hè chúng ta có thể lại đến không ạ?" Bình Bình chờ mong hỏi.

"Chắc chắn là không thể rồi,' Cố Thanh Hải thở dài,'Ba không có kỳ nghỉ, một mình mẹ không thể mang chúng ta đi xa như vậy."

Cặp sinh đôi cùng nhau thấp giọng kêu rên, bộc lộ tất cả sự thất vọng ra ngoài.

"Sớm biết thế đã không nghe rồi." An An trưng vẻ mặt đưa đám, nói: "Không nghe sẽ không chờ mong như vậy."

Bình Bình gật đầu phụ họa, Cố Thanh Hải cũng thở dài.

Tần Thi cùng bà Thân cười rộ lên, Lục Trạch Thiên thấy bộ dạng này của bọn nhỏ, nói: "Nếu trên sông mà đóng băng cứng ngắc và chắc chắn, ba có thể mang mấy đứa đi trượt băng."

Bọn nhỏ như được nạp năng lượng sống trở lại, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo hẳn lên: "Tuyệt quá ạI"

Bộ đội ở vùng núi, đại viện quân khu gần đó hoàn toàn không có sông, bọn nhỏ cực kỳ chờ mong có thể trợt băng ở sông lớn.

Tần Thi nghĩ nghĩ, nói: "Đến lúc đó đục một cái lỗ trên mặt băng, nói không chừng còn có cá nhảy lên đó."

An An mở to hai mắt, vội vàng hỏi: "Tại sao tại sao vậy ạ?"

"Anh biết nè!" Cố Thanh Hải bế An An lên, đặt cô nhóc ngồi lại trên giường: "Bởi vì sau khi mặt nước đóng băng, trong nước thiếu oxy, đục một cái lỗ thủng cá sẽ nhảy ra để hít oxy."

Bà Thân cười khen cậu: "Đúng là vậy đó, Tiểu Hải thật thông minh."

Ứng dụng Truyện Dịch ebooX

Được khen, Cố Thanh Hải có chút thẹn thùng lại có chút vui vẻ, nhưng cậu không biểu lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể khẽ cười cười, làm bộ như không có việc gì vậy.

Thân Minh Mỹ nhìn bộ dạng này của cậu nhóc, quả thật cậu nhóc này rất là bình tĩnh, trong lòng có chút bội phục.

Tần Thi hiểu rõ bản tính Cố Thanh Hải, nhìn lỗ tai đỏ ửng của cậu nhóc mà cong môi cười.

Cứ như vậy, thời gian trôi đi trong những lời cười nói.

Bà Thân biết Lục Trạch Thiên là đoàn trưởng, buổi tối cảnh giác nên cũng không lo lắng đề phòng, ngủ được một giấc không tồi.

Sáng sớm xe đến trạm, bà Thân đi theo đám người Tần Thi cùng nhau xuống tàu đi ra ngoài.

"Có người đón mọi người không?" Bà Thân nhìn hành lý trên tay Lục Trạch Thiên, toàn là một đống bao lớn bao nhỏ nên quan tâm hỏi.

Tần Thi: "Chiến hữu của Trạch Thiên sẽ lái xe tới đón, bà thì sao ạ?"

"Con gái lớn bà tới đón." Bà Thân nhìn Tần Thi, thật tình cảm ơn nói: "Dọc đường đi phiền toái mọi người chăm sóc rồi, thật là xấu hổ."

Tần Thi phất phất tay vài cái, nói: "Chúng ta đi ra bên ngoài nên quan tâm lẫn nhau."

Hai người đang nói liền nghe thấy có người lớn tiếng kêu "Mẹ", bà Thân nhìn sang, có chút kích động kêu lên: “Phượng Lan!"

Đào Phượng Lan mang theo hai đứa con của mình chạy tới, lôi kéo bà Thân cùng Thân Minh Mỹ quan tâm hỏi han một hồi, kích động không chịu được.

"Đây là Tiểu Tần cùng chồng và các con của cô ấy, trên đường đi bọn họ vẫn luôn chăm sóc cho mẹ và Tiểu Mỹ đó." Bà Thân lôi kéo Đào Phượng Lan để giới thiệu Tần Thi.

Đào Phượng Lan còn chưa kịp nói chuyện, con gái bên cạnh bà ấy đã kinh ngạc mở miệng: "Tần Thi?"

Tần Thi thấy cô ấy biết mình, lập tức tìm kiếm lại trong trí nhớ, biết được cô ấy là bạn học cao trung với nguyên thân.

Chính là cùng đậu một trường đại học với nguyên thân, hơn nữa còn là người nói chuyện, người thay thế vị trí của nguyên thân trên danh sách của nguyên thân.

"Tôn Lệ LỊI"
Bình Luận (0)
Comment