Chương 151
Chương 151Chương 151
Tôn Lệ Lị nhìn Tần Thi khác xa so với dĩ vãng, vừa mừng vừa sợ: "Không ngờ tới là sẽ gặp được cô ở đây! Cô lấy chồng rồi à?"
Quan hệ của cô với Tần Thi thời cao trung rất bình thường, ngày thường cũng không nói được mấy câu, nhưng hai người thi đậu cùng một trường đại học, lúc này cô mới để ý thêm vài phần.
Kết quả không nghĩ tới học đại học lại áp lực lớn như vậy, ngày thường cô bận rộn chạy ngược chạy xuôi, căn bản không có thời gian đi tìm Tần Thi giao lưu tình cảm.
Sau này không bận thì lại đi tìm cô, nhưng thấy cô cũng không tìm mình nữa, Tôn Lệ Lị liền dập tắt tâm tư giao hảo.
Ai từng nghĩ rằng sẽ tình cờ phát hiện "Tần Thi" không phải là Tần Thi, sau khi được nghỉ, vô tình gặp được Tần Thi ở trong huyện, lúc đó mới nhịn không được mà hỏi cô tình huống là như thế nào.
Sau đó Tần Thi sửng sốt khiến cô ấy cũng phải giật mình.
Sau này mới nghe việc bị nháo ra, bên trên còn nghiêm túc tra xét một phen, lại khai trừ đi mấy người mạo danh thay thế.
Sau này nữa mới nghe rằng bà nội của Tần Thi bị giam giữ một khoảng thời gian, lúc được thả ra còn bị cảnh sát mang về thôn làm tài liệu tiêu cực phổ biến pháp luật(*) làm cho mọi người đều biết đến.
[Chú thích: (*) Tài liệu tiêu cực phổ biến pháp luật: Kiểu răn đe trong thôn không nên noi theo gương xấu. ]
Tôn Lệ Lị còn đặc biệt đi hỏi thăm Tần Thi, lại biết được cô đã lấy chồng, trong lòng còn bất bình cho cô, không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, tinh thân và diện mạo của cô thay đổi rất lớn, cuộc sống mỗi ngày tựa hồ cũng không đến nỗi nào.
Tôn Lệ Lị nhìn nhìn Lục Trạch Thiên, lại nhìn ba đứa nhỏ, không biết nên nói cái gì.
Tần Thi cười nói: "Đúng vậy, thật là trùng hợp." "Hai người quen biết nhau hả?" Mọi người đều có chút ngạc nhiên.
"Chúng con là bạn học thời cao trung." Tôn Lệ Lị giải thích.
"Trùng hợp quá." Đào Phượng Lan nhìn vê phía Tần Thi, nhiệt tình mời cô: "Đầu là người quen cả, vậy là có cảm tình tốt rồi, có thời gian thì đến nhà của cô chơi nhé! Cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc cho mẹ cô và cô bé này."
Tần Thi cũng không cự tuyệt, cười cười rồi gật đầu: "Vâng, có thời gian nhất định sẽ đi ạ."
Nếu cô nhớ không lầm, Đào Phương Lan là mẹ của Tôn Lệ Lị, là giám đốc nhà máy dệt trong huyện...
*
Lại hàn huyên thêm vài câu, đồng nghiệp đón Lục Trạch Thiên tới, Tần Thi chào tạm biệt với bà Thân và mấy người, sau đó đi ra khỏi ga tàu.
Tôn Lệ Lị nhìn một nhà bọn họ lên xe, có chút bừng tỉnh, dường như Tần Thi gả cho người cũng không tệ lắm.
"Lị Lị, con là bạn học với Tiểu Tần à?" Bà Thân có chút tò mò hỏi: "Quan hệ của hai đứa thế nào?"
Tôn Lệ Lị hoàn hồn, đi đến bên cạnh đỡ bà Thân, giải thích chuyện tình của Tần Thi cho bà nghe.
Bà Thân sau khi nghe xong thì cảm thán, đứa trẻ lương thiện, bị gia đình mẹ đẻ trì hoãn. Bà Thân nhìn con gái lớn đang nắm tay Thân Minh Mỹ im lặng thở dài, so với Tần Thi, Tiểu Mỹ còn may mắn chán.
Bà Thân hạ quyết tâm trong lòng, cho dù như thế nào, bà đều phải nuôi lớn Tiểu Mỹ thật tốt....
Tần Thi ngồi trên xe đang nói chuyện phiếm cùng tài xế - chiến hữu của Lục Trạch Thiên, bạn tốt tên Chu Khải Toàn.
Nói một hồi mới biết được, Chu Khải Toàn vậy mà mở một cái tiệm tạp hóa trong huyện, bên trong đều bán hàng hóa của thành phố Thâm Thị bên kia, đủ loại đủ kiểu, mở ở gần trường tiểu học, chủ yếu là bán hàng cho trẻ con.
Tần Thi cực kỳ ngạc nhiên, nhưng cũng tiêu tan rất nhanh, thời điểm này tuy rằng phần lớn mọi người không dám làm buôn bán, nhưng cũng không thiếu người đầu óc linh hoạt, chiếm trước tiên cơ lên người.
"Giấy phép buôn bán có khó xin không?" Tần Thi rất tò mò về điều này.
Chu Khải Toàn ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt có hơi kinh ngạc: "Chị dâu cũng quan tâm đến khía cạnh này sao ạ?"