Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 152

Chương 152 Chương 152Chương 152

Đầu những năm tám mươi, Một số quy định về đăng ký và quản lý công nghiệp thương mại hộ gia đình ở đô thị được đưa xuống, mọi người mới dám quang minh chính đại mở bán quán vỉa hè, mở cửa hàng.

Nhưng vẫn luôn không có giấy phép buôn bán, mãi cho đến tháng mười năm nay, thành phố Ôn mở đầu cấp giấy phép xuống dưới, các thành thị khác mới liên tục phát hành.

Giấy phép của Chu Khải Toàn cũng là trước khi ăn tết mới xin được, căn bản là không bao lâu.

Trong huyện chỉ có hai người được cấp giấy phép kinh doanh, những người còn lại đang mở các quầy hàng rong, bán vỉa hè, đa số là người không dám làm, muốn ăn chén cơm vàng.

Tần Thi có thể hỏi như vậy, Chu Khải Toàn thật sự kinh ngạc, không nghĩ tới vợ sau của anh Thiên lại có kiến thức như thế.

Không phải là nói cô không tốt, cậu biết Tần Thi là người trong thôn, còn nghĩ rằng cô hoàn toàn không hiểu phương diện này.

"Cũng không phiền phức lắm, làm khá dễ ạ." Chu Khải Toàn cười nói: "Chị dâu cũng muốn mở cửa hàng sao?"

Tần Thi: "Có suy nghĩ qua một chút." Nhưng cô đã ngẫm lại, nói thật nếu mở cửa hàng khẳng định sẽ rất mệt, cô càng muốn tìm người hợp tác, cô chỉ thiết kế đồ.

"Chị dâu tính toán mở cửa hàng gì thế?" Chu Khải Toàn có chút tò mò hỏi.

"Nếu thật sự muốn mở thì muốn mở cửa hàng quần áo." Tần Thi cười cười.

An An ngồi bên cạnh lập tức nói: "Áo khoác trên người bọn con đang mặc chính là do mẹ làm, mẹ làm quần áo đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt lợi hại đó ạ!"

Chu Khải Toàn kinh ngạc: "Chú còn tưởng rằng quần áo mấy đứa là mua ở thành phố Thâm Thị, Hồng Kông bên kia đó, không nghĩ tới là chính chị dâu làm!" "Lợi hại thật! Có tay nghề này, mở cái cửa hàng tuyệt đối có thể kiếm tiền."

Tần Thi còn chưa nói chuyện, An An liền cười rộ lên: "Vậy thì là chắc chắn rồi, mẹ của con lợi hại nhất."

"Đúng đúng!" Bình Bình gật đầu phụ họa.

Chu Khải Toàn nghe bọn nhỏ nói như vậy, trong lòng tấm tắc khen một tiếng, lại quay sang kính chiếu hậu nhìn lướt qua Tần Thi, thầm nghĩ lợi hại thật.

Có bản lĩnh, chăm sóc ba đứa nhỏ cũng rất tốt, khó trách ánh mắt của anh Thiên không rời khỏi cô, vợ tốt như vậy, ai lại không yêu không thương cho được?

Chu Khải Toàn tâm động một cái, hỏi: "Chị dâu, chị còn có em gái hay gì đó không, giới thiệu cho em một đối tượng đi ạ."

Tần Thi sững sờ, không ngờ cậu ta sẽ đột nhiên nói như vậy.

Lục Trạch Thiên nãy giờ vẫn không nói chuyện liền nhíu mày, liếc Chu Khải Toàn một cái, nói: "Lo lái xe đi."

Sau đó lại hơi nghiêng đầu, nói với Tần Thi: "Tính tình cậu ta ngang tàng, nghĩ cái gì là nói cái đó, em đừng để ý."

"Chị dâu nếu không phiền, em chính là thấy chị dưỡng anh Thiên thành ra cường tráng như vậy nên có hâm mộ một chút." Chu Khải Toàn cười ha ha, nói tiếp: "Nếu có cô gái thích hợp, chị dâu nhớ để ý cho em một chút nhé!"

Mới lần đầu tiên gặp mặt, lại để cho cô giới thiệu đối tượng sao? Tần Thi xem bộ dạng tùy tiện của cậu ta, khẽ cười cười: "Nếu có ai thích hợp, tôi sẽ lưu ý giúp cậu."

Tỉnh thần Chu Khải Toàn liền tỉnh táo, ba ba ba không ngừng nói tình huống của bản thân cho cô, chọc cho bọn nhỏ theo sau ồn ào, chơi đùa một trận ầm ï.

Xe rời khỏi huyện thành, một đường đi về phía trước.

Vốn bọn nhỏ đang thập phần hưng phấn, một giờ sau bị xóc không chịu nổi, một đám thành cải héo, dựa vào trên ghế không ai nói chuyện nữa.

Mà Tần Thi càng khó chịu không chịu được, đầu choáng váng muốn ói, cảm giác như giây tiếp theo sẽ nôn ra. Lục Trạch Thiên ngồi ở ghế phụ nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Thi, ánh mắt rất lo lắng, xoay người muốn kéo cửa sổ ra một chút để cô hít thở không khí.

Kết quả mới vừa đưa tay ra, Tần Thi đã vội ngăn cản: "Đừng mở đừng mở, thời tiết này lạnh quá, sợ bọn nhỏ sẽ cảm lạnh mất."

Lục Trạch Thiên nhíu mày: "Vậy em..."
Bình Luận (0)
Comment