Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 153

Chương 153 Chương 153Chương 153

Tần Thi xua xua tay: "Em không có sao đâu, kiên nhẫn thêm một chút là đến rồi, chỉ là say xe mà thôi.

Lục Trạch Thiên không nói gì nữa, lấy một cái hộp sắt trong túi mở ra.

Tần Thi nhìn thoáng qua vội vàng ngăn cản: "Đừng mở ra! Đó là kẹo hạnh nhân cho Lục Dao mài"

"Anh biết." Lục Trạch Thiên không dừng động tác, trực tiếp mở hộp, mở giấy gói đã đóng bao bên trong, đưa cho Tần Thi một đống nho khô.

"Đầu là người một nhà, cô ấy sẽ không để ý." Lục Trạch Thiên đưa thêm một cái kẹo hạnh nhân màu cam cho Tần Thi.

Tần Thi nhìn anh xé bao rồi, chỉ có thể nhận lấy: "Ái dà, em bày biện rất chỉnh tề, nhưng mà cái này thiếu một góc rồi."

Đưa ra tặng sẽ rất là khó coi đó!

Lục Trạch Thiên lại câm thêm mấy cái ra, đưa cho bọn nhỏ mỗi người một cái: "Cái này thiếu vài miếng rồi."

Dừng một chút, Lục Trạch Thiên nhìn trên đường không có ai, bảo Chu Khải Toàn đi chậm lại, bỏ vào trong miệng cậu ta một cái, chính anh cũng ăn một cái.

Sau đó lấy từ phía dưới mang lên mấy cái, bày biện lại một lần nữa, lúc này mới đưa cho Tần Thi xem: "Như vậy có phải trông khá hơn nhiều chưa?"

Tần Thi rất là bất đắc dĩ, nhưng lại bởi vì anh như vậy là do cô, không thể trách anh được, chỉ có thể im lặng chuyên tâm ăn kẹo.

Lục Trạch Thiên thấy cô không nói, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đem hộp kẹo gói lại cẩn thận rồi cất đi.

Chu Khải Toàn nhai kẹo ngọt, trong miệng tràn ngập vị sữa, không khỏi bĩu môi, nho khô không bị chua, chậc chậc chậc!

Quả thật là đỉnh cao mà, càng nhìn bọn họ là lại càng muốn tìm đối tượng. Ăn qua kẹo rồi, sự khó chịu trong miệng Tần Thi giảm bớt một chút, cô nhìn con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt có chút mê man.

Chờ tới lúc đi trên thị trấn, xe vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Rất ít khi thấy ô tô trên trấn, đây là ai tới vậy? Tìm ai đây?

Quần chúng vây xem cứ nhìn chằm chằm cái xe, thấy nó dừng ở cổng lớn nhà họ Lục.

"Ai vậy nhỉ?" Mọi người sửng sốt, khi họ thấy người trên xe bước xuống, một đám đều mở to hai mắt.

"Con trai cả nhà họ Lục hả?"

"Năm ngoái không phải cậu ta đã về hai lần rồi sao, sao mới qua tết lại về nữa rồi?"

"Ai nha! Còn mang theo vợ với con theo nữa!"

"ỒI Đó là người cưới sau có phải không? Thôn cách vách, cái nhà họ Tần đớ?"

"Là người bị bán danh ngạch đại học kia hả?"

Mọi người trong nháy mắt đều nổi lên hứng thú, nhìn chằm chằm bọn họ, ai nấy cũng đều khe khẽ thì thầm, căn bản là đang hóng chuyện.

Chu Khải Toàn giúp Lục Trạch Thiên đem hành lý xuống, mới đứng thẳng người đã nghe thấy mẹ Lục trong viện kêu lên đầy kinh ngạc.

"Ôi là trời!" Mẹ Lục bưng chậu gỗ ngây ra tại chỗ, bà trừng mắt nhìn người ở cổng lớn, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được.

"Con trai đó sao?”

Lục Trạch Thiên đẩy cửa cổng đang khép hờ ra, xách theo một đống lớn hành lý đi vào: "Mẹ."

"Bà nội bà nội!" An An đã rất lâu mới được gặp mẹ Lục, cô bé giống như viên đạn pháo nhỏ mà bay vọt lên người bà.

Bình Bình cũng nhanh chân, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười chạy qua: "Bà nội..." Cố Thanh Hải giúp Tần Thi cầm hành lý, nhìn mẹ Lục đang sững sờ cũng cười gọi: "Bà ơi!"

Mẹ Lục nhìn bọn họ, kích động không biết làm như thế nào cho phải, quay đầu lại nhét chậu gỗ cho ba Lục, nghe thấy tiếng động liền chạy ra, chạy về phía người nhà Lục Trạch Thiên.

"Ái dà, ôi mẹ ơi! Sao mấy đứa lại trở về rồi vậy? Thật là! Cũng không nói trước với mẹ một tiếng!" Mẹ Lục vỗ vỗ con trai, tay ôm một đứa nhỏ, vui vẻ tới nỗi nước mắt cũng chảy ra.

"Mẹ, mẹ đừng khóc." Tần Thi bước lên an ủi bà: "Lúc trước không phải con có nói có cơ hội sẽ mang bọn nhỏ về thăm mọi người sao? Mẹ không vui sao ạ?"

Ứng dụng Truyện Dịch ebooX
Bình Luận (0)
Comment